News :
Tàu trinh sát dùng tia laser làm mù máy bay Anh gần vùng biển Scotland Hướng dẫn cách chỉnh sửa file PDF trong Canva siêu tiện lợi mà bạn nên biết Bóng đá Đông Nam Á ở vòng loại Asian Cup 2027: Singapore lập kỳ tích, Thái Lan nín thở Đồng chí Võ Trọng Hải giữ chức Chủ tịch UBND tỉnh Nghệ An 2 vợ chồng bị lật thuyền khi đánh cá, một người mất tích Vòng loại World Cup 2026: “Cổ tích Curacao” và sự kỳ diệu của đổi mới Mở tủ lạnh, bé gái 14 tuổi suýt mất ngón tay cái Ngộ độc botulinum liên quan sữa cho trẻ sơ sinh có bán tại Việt Nam Elon Musk: Nhờ AI và robot, tiền sẽ trở thành vô nghĩa trong tương lai vivo S50 Pro mini gây bất ngờ khi đạt hiệu năng ngang vivo X200 Ultra Bỏ cơm, ăn nhiều thịt, chuyên gia dinh dưỡng nói gì? Dừng ngay 5 hành động này nếu không muốn điện thoại iPhone của bạn bị theo dõi Redmi K90 Ultra lộ thông số: Màn hình 165Hz, pin 8.000mAh, chip Dimensity 9 series Vòng loại World Cup 2026 – Khu vực châu Âu: Những giai điệu mới ở lục địa già Loại cá “quý tộc” ngon nhất biển cả, giàu đạm gấp đôi trứng gà, ít chất béo xấu: Nấu cực đơn giản vẫn ngon tròn vị Thông báo Lịch nghỉ Tết Âm lịch 2026 và Lịch nghỉ lễ Quốc khánh 2026 cho toàn bộ người lao động trước khi thực hiện ít nhất bao nhiêu ngày? Thông báo Lịch nghỉ Tết Âm lịch 2026 và Lịch nghỉ lễ Quốc khánh 2026 cho toàn bộ người lao động trước khi thực hiện ít nhất bao nhiêu ngày? Sốt sắng thoát phụ thuộc Trung Quốc, Mỹ ‘bắt tay’ với quốc gia mới được Washington nâng cấp thành đồng minh, tận dụng mỏ đất hiếm có giá trị thứ 4 thế giới vivo X300 Pro có nâng cấp gì so với vivo X300, mỗi sản phẩm sẽ phù hợp với ai? Cảnh báo cho những ai có đặc điểm này khi ngủ: Nguy cơ huyết áp cao, tiểu đường tăng gấp đôi Cơ quan giải quyết Giấy phép hoạt động cho thuê lại lao động trên địa bàn tỉnh Thanh Hóa từ ngày 25/11/2025 cụ thể ra sao? Cuốn sách về âm nhạc hiếm hoi được các nghệ sĩ mong chờ Người thầy nào của Việt Nam được mệnh danh là ‘túi khôn của thời đại’? Cứ tưởng nghỉ hưu sớm là sung sướng, 2 năm sau tôi mới nhận ra mình đã quá ngây thơ Khởi nghiệp từ 2 chỉ vàng, lão nông Vĩnh Long thành người nhiều đất nhất xã 4 loại thịt dễ “ôm ổ ký sinh trùng”, dân buôn cũng ngại ăn Video bàn thắng Lào vs Việt Nam: Xuân Son định đoạt trận đấu Sau khi hack điện thoại, đây là hai ứng dụng đầu tiên tội phạm mạng sục sạo Lời chúc ngày 20/11 cho thầy cô đã nghỉ hưu hay, ngắn gọn năm 2025 Lần trở lại đầy uy tín của motorola: Mang hẳn công nghệ 5G cho sản phẩm dưới 4 triệu, camera 50 MP, mua ngay giá ưu đãi Xác định các cặp đấu bán kết play-off World Cup 2026, tuyển Italy sẽ không lặp lại bi kịch lần thứ 3 liên tiếp? Xin Lộc Thần Tài cúng xong nhớ hạ gấp thứ này xuống, để lâu cạn Phúc CLB nữ TPHCM vào tứ kết AFC Champions League 2025/26 Việt Nam là hình mẫu phát triển 5G hiệu quả nhất ASEAN Thanh Sơn, Lương Thu Trang gây ấn tượng trong vở kịch ‘Quân khu Nam Đồng’ Lời chúc 20/11 cho cô giáo chủ nhiệm hay, xúc động năm 2025 Một xã ở Phú Thọ ghi nhận 45 ca mắc sởi, ổ dịch tập trung ở trường học Cảng hàng không quốc tế Gia Bình sẽ tạo ra bước đột phá cho Vùng Thủ đô Can trường Béo phì là bệnh, không phải lỗi của cá nhân

Cảm ơn anh, người em yêu!

1303976652 Trai Tim

Tôi cảm nhận được những tia nắng ấm áp đang bao quanh tôi, màu vàng hiền hòa của ánh bình minh làm tôi tỉnh lại. Đôi mắt đảo quanh một lượt, tất cả chỉ một màu trắng. Tôi đang ở đâu? Câu hỏi được đặt ra trong đầu tôi ngay lúc này.

Có tiếng bước chân từ ngoài vào, một dáng người bé nhỏ xuất hiện với nụ cười thật tươi.

– Chịu tỉnh rồi hử?_ Giọng nói lanh lảnh pha chút trách cứ vang lên.- Mi làm tau sợ quá.

– Vì răng tau lại ở đây?_ tôi hỏi nhỏ bạn thân:

– Không nhớ sao? Mi sốt cao làm khổ tau nè.

Nhìn nhỏ bạn thân đang lấy cháo cho tôi mà thấy thương nhỏ quá. Mặt nhỏ hốc hác hơn nhiều, chắc vì lo cho tôi nên không ngủ được đây mà.

– Ba tau không tới à?_ tôi hỏi:

– Bác trai có cuộc họp nên về rồi._ nhỏ trả lời.

Tôi lặng lẽ cầm lấy tô cháo từ tay nhỏ bạn, hương hành từ và cả làn khói ấm nóng đang bốc lên nghi ngúc như kích thích vị giác của tôi. Đưa từng thìa cháo vào miệng, cảm giác đắng nghét làm mất đi hương vị thơm ngon của cháo. Đang cố gắng ăn để lấy lại sức thì nhỏ bạn làm tôi giật mình.

– Ông Hùng tìm mi suốt đấy.

Nhỏ nói câu này tôi mới nhớ, đã hai ngày nay tôi không liên lạc với anh, chắc anh lo cho tôi lắm? Tôi nhìn nhỏ bạn…

– Mi nhìn tau chi rứa? Yên tâm tau không nói mi ốm mô. Nhưng tau thấy thương cho ông quá, lúc mô cũng hỏi Tiểu Bách Thảo?

Nhỏ bạn cũng nhìn tôi như muốn trách tội. Biết làm sao được, tính tôi là thế, hễ ốm là không muốn người thân và bạn bè phải lo, chỉ có nhỏ bạn là ngoại lệ. Nhỏ và tôi là bạn thân và cũng chính nhỏ làm bà nguyệt cho tôi với anh.

Tôi quen anh, nói đúng hơn là biết anh qua một cộng đồng viết truyện. Anh là sinh viên công nghệ thông tin năm bốn, còn tôi chỉ là học sinh lớp 12. Cũng vì cùng sở thích viết truyện mà tôi đã biết anh, thật tình cờ. Anh không phải là người đầu tiên tôi biết, nhưng anh là người tôi nói chuyện nhiều nhất trong cộng đồng. Vẫn nhớ lần đầu nói chuyện anh đã hỏi tôi: anh có đáng tin không? Tôi chỉ trả lời bằng hình mặt cười dễ thương. Lúc ấy, không ngờ được tôi và anh mất hai buổi online mà vẫn chưa nói hết được vấn đề ấy. Và cũng không hiểu tại sao, mỗi lúc online tôi chỉ muốn nói chuyện với anh. Mặc dù chỉ là những câu chuyện vu vơ nhưng tôi lại cười rất nhiều, cách nói chuyện của anh làm tôi thấy thoải mái và vui vẻ, điều đặc biệt là anh biết cách làm cho cuộc nói chuyện không bị nhàm chán, mà tôi thì lại thích điều ấy. Có lẽ vì thế mà tôi phần lớn online để chat với anh.

Ngày qua ngày, những cuộc nói chuyện cùng anh làm tôi có thêm tinh thần học tập. Nhỏ bạn tôi cũng biết điều đó, nhỏ hay trêu tôi với anh nhưng tôi chỉ cười và nói lại nhỏ:

– Mi cứ trêu tau như rứa, răng không chịu làm bà nguyệt giúp tau đi._ tôi đùa nhỏ:

– Vậy để tau giúp đôi uyên ương._ nhỏ cười tinh nghịch.

Tôi chỉ biết lắc đầu nhìn nhỏ bạn. Nhỏ muốn làm bà nguyệt cơ đấy, liệu sẽ thế nào? Nhưng nhỏ không biết một điều: Trước lời tuyên bố của nhỏ thì anh đã xin số di động của tôi, chúng tôi đã nhắn tin qua điện thoại rất nhiều, rất vui vẻ.

Một buổi chiều đi học thật mệt, về tới nhà chỉ muốn ngủ vậy mà nhỏ bạn lại nhắn cho tôi một tin sét đánh. “ Mi online đi, có chuyện vui lắm”. Thế là tui online, chuyện gì đến cũng sẽ đến. Nhỏ bạn tuyên bố trước toàn thể cộng đồng tôi và anh chính thức là một cặp. Tôi nhìn dòng chữ không chớp nổi mắt, nhỏ là thật ư? Như thế này tôi biết dấu mặt vào đâu? Không hiểu sao tôi lại thấy buồn khi đọc được dòng comment của anh: “ anh bị GÀI”, vậy đấy… anh không thích tôi. Cảm giác nhói trong tim, không đến mức phải khóc, phải đau nhưng vẫn có một chút nhói đau.

Tôi nhận được tin nhắn của anh ngay sau đó.

“ comment đã được bạn em xóa rồi, đừng lo.”

“ Không có gì đâu anh. Chỉ là hơi buồn vì anh không thích em.hi”

“ Ai bảo anh không thích em, anh tưởng em ghét anh nên anh bảo bạn em xóa.”

Đọc dòng tin của anh tôi lại đứng người một lần nữa… dù biết anh đang đùa nhưng cái cảm giác nhói lúc nãy đã tan biến và thay vào đó là niềm vui sướng lạ kỳ. Anh đã nói thích tôi, đó không phải là mơ.

“ Thật không? Nếu đúng em sẽ theo đuổi anh đó.”_ tôi trả lời anh:

“ Anh tuyên bố anh và em là một cặp”.

“ cảm ơn anh, người em yêu!”

Lời tuyên bố ấy đến với tôi thật bất ngờ. Có lẽ nói lời yêu thương như thế là quá sớm vì tôi và anh mới chỉ quen nhau được hơn mười ngày. Nhưng điều đó là hợp lí cho một mối quan hệ trong thế giới ảo phải không? Tôi và anh có thể sẽ không bao giờ được gặp nhau và mãi mãi chỉ là người yêu của nhau trong thế giới ảo mà thôi.

Anh tuyên bố với toàn thể mọi người trên công đồng về tình yêu của chúng tôi, những lời chúc mừng cũng nhiều, ném đá cũng nhiều… Nhưng anh đã tặng tôi một câu “ phải đạp lên dư luận mà sống”. Nhờ câu nói ấy tôi đã không thấy ngại mọi người. Tôi nhắn tin cho anh một câu quen thuộc: “ cảm ơn anh, người em yêu!”.

Tôi cũng không hiểu vì sao mỗi lúc kết thúc cuộc nói chuyện, dù là qua điện thoại hay yahoo thì câu cuối cùng của tôi luôn là “ cảm ơn anh, người em yêu!”. Với tôi, câu nói ấy không phải chỉ là nói cho qua chuyện, đó là câu nói xuất phát từ trái tim. Tận trong trái tim tôi luôn cảm ơn anh, cảm ơn vì anh đã cho tôi những tiếng cười, những lời khuyên và cả những lời chia sẻ rất ý nghĩa. Anh mang đến nhiều màu sắc tươi sáng cho cuộc sống, anh như cơn gió mát giữa mùa hè oi bức, như ngọn lửa sưởi ấm trái tim tôi mỗi khi đông về.

“ Cảm ơn anh, người em yêu!”. Tôi luôn muốn nói điều đó với anh. Dù biết tình yêu online không bền vững nhưng tôi vẫn vui vì có anh, tin tưởng tình yêu ấy sẽ bền lâu và gắn bó.

Đã có nhiều lúc tôi hỏi anh, anh có yêu tôi thật không? Anh trả lời thật tự tin rằng thật lòng.

Vẫn còn nhớ tin nhắn của anh, một tin nhắn thật dài. “ Anh yêu một cô bé dễ thương nói giọng miền Trung ngọt lịm, anh yêu em vì mỗi lúc nói chuyện với em anh thấy rất vui. Hãy tin anh, anh sẽ chờ em ra Hà Nội và tình yêu của hai ta sẽ không còn là tình yêu trong thế giới ảo nữa.” Tin nhắn làm tôi tin anh, tin vào tương lai, tin sẽ có một ngày tôi gặp anh ở Hà Nội… Tôi không giận anh nữa, bởi vì tôi tin anh không đùa, anh quan tâm tôi và yêu tôi thật lòng. Đó là một niềm tin có thể nói là mù quán với những người khác nhưng với tôi đó là niềm tin vào tương lại hạnh phúc. Anh đã giúp tôi có thêm quyết tâm học tập.

– Cảm ơn anh, người em yêu.

Vẫn kết thúc cuộc nói chuyện bằng câu nói ấy, đã thành một thói quen nên sẽ rất khó bỏ được. Và nếu muốn bỏ cũng không thể, bởi đó là câu nói chứng minh tình yêu của chúng tôi, “ cảm ơn anh, người em yêu!”.

Đã hai ngày tôi không nói câu đó với anh, không biết anh có giận tôi không? Nhìn ra cửa sổ phòng bệnh, tôi thấy nắng, nắng làm tôi nhớ tới anh, nhớ tới người con trai ấm áp như ánh mặt trời kia. Nhớ giọng nói của anh, nhớ những lúc anh trêu làm tôi suýt khóc. Anh đang ở đâu, tôi muốn nói chuyện với anh, ngay bây giờ. Tôi nhớ anh lắm.

Ba tôi mang điện thoại và cháo vào cho tôi.

– Con ăn đi cho lại sức, mai là xuất viện rồi_ ba nhìn tôi âu yếm.

– Con cảm ơn ba, mẹ con không biết con ốm chứ?_ tôi hỏi:

– Ba không nói mô, con gái ngoan._ ba vuốt tóc tôi:

Sau khi tôi ăn xong, ba tôi trở về công ty làm việc. Tôi mở di động ra là rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, từ bạn bè, từ mẹ nhưng phần lớn là từ anh.

“ Em ăn cơm chưa? tối có đi học không?”

“ Em đâu rồi. hic”

“ em đừng làm anh lo nữa, nhắn tin cho anh đi”

“ anh tức rồi đấy, không đùa nhé.”

…….

…..

Tất cả, tất cả tin nhắn sao mà yêu thương thế. Anh lo lắng cho tôi nhiều quá, tôi muốn nói câu ấy với anh, muốn nói “ cảm ơn anh, người em yêu!”. Nhưng gọi điện thì chỉ nhận được câu trả lời từ cô nhân viên tổng đài. Anh giận tôi ư? Tôi không nhắn tin là có lí do, tại sao lại như thế. Tôi thấy sợ. Vừa lúc đó nhỏ bạn tới thăm.

– Răng rồi, khỏe chưa?_ nhỏ hỏi thăm:

– Tau đỡ rồi, mà mi gặp ông Hùng không?

– Có, ông giận mi rồi. Ông nói mi đùa ổng._ nhỏ nói:

Tôi lại càng lo sợ hơn. Phải làm sao đây, tôi không muốn anh lo lắng nên không cho anh biết việc tôi bị ốm. Vì việc này mà anh giận tôi thì tôi biết làm sao?

Bây giờ chỉ cầu mong về nhà để online mới mong gặp được anh. Tôi chỉ mong có thế.

Ngày mai cũng tới, tôi được xuất viện. Thật thoải mái khi được về chỗ trọ thân thương. Tôi phải học xa nên phòng trọ cũng gắng bó rất sâu sắc với tôi, tôi yêu xóm trọ của tôi lắm, bởi vì nơi đây có những con người luôn tốt với tôi. Vừa về tới phòng, tôi ngay lập tức mở máy tính. May quá nick anh vẫn sáng.

“ anh à, em nhớ anh lắm”

“ em đùa anh à, mấy ngày nay em mất tích khỏi anh, giờ lại xuất hiện là sao?”

“ em xin lỗi… tại em…”

“ tại em phải nhập viện đúng không? Bạn em đã nói hết rồi. Tại sao em không nói cho anh.”

“ em sợ anh lo”

“ EM không xem anh là người yêu em sao?”

“không phải mà.”

“ em không thể chia sẻ khó khăn cùng anh vậy tại sao lại nói yêu anh?”

“ em xin lỗi.”

” Anh thấy thất vọng quá, suy cho cùng em vẫn không xem anh là người yêu.”

Tôi và anh nói qua nói lại rất nhiều, anh giận tôi, trách tôi nhưng tại sao lại nói ra những lời làm tôi phải khóc, phải đau.

“ Có lẽ chúng ta nên chia tay đi. anh không thể chấp nhận tình yêu như thế.”

Câu trả lời làm tim tôi đau, anh nói đùa ư? Không, đó là sự thật. Tình yêu của tôi và anh đã tan vỡ. Tất cả chỉ vì tôi, vì tôi. Nhưng tôi không thể tin được tình yêu ấy lại tan vỡ nhanh chóng đến thế… nhanh đến mức không thể tin được. Phải chăng tinh yêu online đều như vậy. Anh đã cho tôi niềm tin, giờ đây chính anh lại phá hủy niềm tin trong tôi. Tôi khóc, nước mắt rơi lã chã trên bàn phím máy tính, dù biết sẽ có kết thúc như ngày hôm nay nhưng sao tim tôi vẫn đau. Tôi phải làm sao khi không được hằng ngày nói chuyện với anh, không được nói với anh “ cảm ơn anh, người em yêu!” Dù thế nào tôi vẫn biết, được nói chuyện với anh đã trở thành thói quen không thể bỏ, hình bóng anh đã in sâu trong tim tôi và tôi biết tôi sẽ rất buồn khi thiếu anh.

Những ngày tiếp theo anh không online, tôi thấy khó chịu quá. Vẫn để lại tin nhắn ở tường nhà anh… vẫn câu nói quen thuộc ấy, dường như đó là thói quen không thể bỏ được.

“ anh à, em biết em đã sai. Em không trách anh và vẫn muốn nói với anh rằng cảm ơn anh, người em yêu! Cảm ơn vì đã cho em được yêu anh trong thời gian qua, cảm ơn vì đã cho em niềm tin và hạnh phúc. Em sẽ không làm phiền anh nữa, anh đừng lo.”

Tin nhắn ấy được gửi cho anh cũng là lúc tôi xóa tài khoản trên cộng đồng viết truyện, tôi cũng đổi số điện thoại, chỉ mong sao có thể quên được anh. Nhưng làm sao quên được, với tôi anh là một giấc mơ gian dở, một giấc mơ vừa hạnh phúc vừa đau khổ… Tôi không quên anh, mỗi lúc nhớ tới anh tôi đều rất đau. Tôi muốn nói chuyện với anh, được nghe anh hát. Tại sao mọi chuyện lại như thế? Thật như là một giấc mơ.

Hôm nay là sinh nhật lần thứ 22 của anh, tôi chỉ biết chúc mừng anh lặng thầm trong tim. Ngồi mân mê ly cà phê đen trong một không gian âm nhạc dịu êm lòng tôi thấy cô đơn quá. Vị cà phê đắng nghét là tim tôi thắt lại, tôi lại nhớ anh. Nhỏ bạn nhìn tôi và nói:

– Đừng như thế, mi cố lên.

– Tau không sao? đừng nói với ba tau nhé. hi… ba tau không cho tau uống café mô._ tôi cười gượng.

– Ông Hùng vẫn còn yêu mi lắm, ổng luôn hỏi tau về mi đấy. Tau không hiểu nổi hai người nữa.

– Mọi chuyện qua rồi đừng nhắc lại nữa._ tôi nói:

Trở về phòng với đầy tâm sự, tối nay, tôi muốn viết truyện. Tiếng lách cách lại vang lên trong đêm khuya. Một chuyện tình online được ra đời, nó làm tôi thấy thoải mái hơn. Từ đây tôi sẽ chú tâm học tập để thi đậu đại học. Tôi muốn ra Hà Nội, vẫn muốn thực hiện giấc mơ dù bên cạnh không có anh. Nhưng dù thế nào tôi vẫn phải thực hiện vì đó là con đường giúp tôi có nghị lực. “Cảm ơn anh, người em yêu!”.

Tháng chín mùa tựu trường, tôi đã có mặt ở Hà Nội để nhập học. Bước từng bước chân chậm rãi trên con đường quanh Hồ Gươm lòng tôi thấy miên man. Tôi đã hoàng thành ước mơ nhưng vẫn không có anh đi bên cạnh. Đến cuối cùng trên con đường hy vọng cũng chị có mình tôi.

Giữa những hàng cây xanh rợp bóng mát tôi đã gặp anh. Anh đang đi ngược hướng tôi. Đó phải chăng là mơ, không, tôi thật sự đã gặp được anh. Anh nhìn tôi và tôi cũng nhìn anh. Anh cười với tôi, một nụ cười ấm áp như nắng mai. Lòng tôi rộn vang, con tim lại thổn thức câu nói quen thuộc.“ CẢM ƠN ANH, NGƯỜI EM YÊU!”

GỬI NGƯỜI EM YÊU. CHÚC ANH SINH NHẬT VUI VẺ!!!