News :
Cảnh báo cho những ai có đặc điểm này khi ngủ: Nguy cơ huyết áp cao, tiểu đường tăng gấp đôi Cơ quan giải quyết Giấy phép hoạt động cho thuê lại lao động trên địa bàn tỉnh Thanh Hóa từ ngày 25/11/2025 cụ thể ra sao? Cuốn sách về âm nhạc hiếm hoi được các nghệ sĩ mong chờ Người thầy nào của Việt Nam được mệnh danh là ‘túi khôn của thời đại’? Cứ tưởng nghỉ hưu sớm là sung sướng, 2 năm sau tôi mới nhận ra mình đã quá ngây thơ Khởi nghiệp từ 2 chỉ vàng, lão nông Vĩnh Long thành người nhiều đất nhất xã 4 loại thịt dễ “ôm ổ ký sinh trùng”, dân buôn cũng ngại ăn Video bàn thắng Lào vs Việt Nam: Xuân Son định đoạt trận đấu Sau khi hack điện thoại, đây là hai ứng dụng đầu tiên tội phạm mạng sục sạo Lời chúc ngày 20/11 cho thầy cô đã nghỉ hưu hay, ngắn gọn năm 2025 Lần trở lại đầy uy tín của motorola: Mang hẳn công nghệ 5G cho sản phẩm dưới 4 triệu, camera 50 MP, mua ngay giá ưu đãi Xác định các cặp đấu bán kết play-off World Cup 2026, tuyển Italy sẽ không lặp lại bi kịch lần thứ 3 liên tiếp? Xin Lộc Thần Tài cúng xong nhớ hạ gấp thứ này xuống, để lâu cạn Phúc CLB nữ TPHCM vào tứ kết AFC Champions League 2025/26 Việt Nam là hình mẫu phát triển 5G hiệu quả nhất ASEAN Thanh Sơn, Lương Thu Trang gây ấn tượng trong vở kịch ‘Quân khu Nam Đồng’ Lời chúc 20/11 cho cô giáo chủ nhiệm hay, xúc động năm 2025 Một xã ở Phú Thọ ghi nhận 45 ca mắc sởi, ổ dịch tập trung ở trường học Cảng hàng không quốc tế Gia Bình sẽ tạo ra bước đột phá cho Vùng Thủ đô Can trường Béo phì là bệnh, không phải lỗi của cá nhân Nước lũ dâng cao đột ngột trong đêm, người dân Nha Trang lên mạng cầu cứu Bomber PC chính thức ra mắt: Tái sinh ký ức Boom Online, rinh ngay skin FREE độc quyền Đại biểu kiến nghị điều chỉnh mức giảm trừ gia cảnh theo khu vực hoặc theo vùng Qualcomm xác nhận ngày ra mắt Snapdragon 8 Gen 5 vào 26/11 MC Diễm Quỳnh xúc động với món quà bất ngờ từ MC Anh Tuấn POCO F8 Ultra lộ thiết kế và cấu hình sát ngày ra mắt: Nâng cấp mạnh về hiệu năng, độ bền và pin 2 loại đậu ăn nhiều “phá gan”, ngon bổ mấy cũng hạn chế Đội trưởng U22 Việt Nam đứt dây chằng, chia tay SEA Games Hoa hậu Trà Giang tuổi 20 ngày càng gợi cảm, tiết lộ điều đặc biệt sau nhiệm kỳ Hướng dẫn cách tạo thiệp chúc mừng 20-11 trên Zalo cực đẹp để bạn gửi lời tri ân đến các Thầy Cô Nông nghiệp Hòa Phát thông báo chào bán 30 triệu cổ phiếu lần đầu ra công chúng, giá 41.900 đồng/cổ phiếu Người đàn ông 33 tuổi ung thư gan giai đoạn cuối, bác sĩ biết nguyên nhân xong vừa giận lại vừa thương xAI ra mắt Grok 4.1 và 4.1 Thinking miễn phí, tăng mạnh hiệu suất AI Cách sử dụng máy in cho người mới bắt đầu đơn giản nhất Mất trắng hơn 600 triệu vì trả 16 nghìn đồng tiền ship, chiêu lừa đảo liên quan shipper giao hàng mới nhất mà người dân cần cảnh giác Thế Giới Di Động bắt tay cặp đôi Ninh Dương Story quảng bá Samsung Galaxy A56 10 lời chúc ngày Quốc tế Đàn ông 19/11 ý nghĩa, vui vẻ gửi tới cánh mày râu Thời điểm chơi thể thao, đánh pickleball bào mòn sức khỏe, phá giấc ngủ: Bác sĩ cảnh báo Việt Nam – Nhật Bản tăng cường hợp tác y tế trong giai đoạn mới

Hà Giang với tớ là cậu


 

blogradio.vn – Nơi ấy chỉ là nơi tớ thỉnh thoảng ghé qua khi theo ông bà lên chăm coi đồi chè đồi cam dăm hôm, nhưng lại trở nên thân thuộc với tớ chỉ vì tớ biết rằng nếu tớ đứng ở sân nhà ông bà nhìn sang sân nhà cậu, cậu sẽ chạy ra và vẫy tay lại với tớ ngay. Điều đó đã vô thức in một dấu ấn rất sâu trong tâm hồn một con nhóc chưa hề biết gì, để rồi khi nó nhận ra thì đã không thể gặp lại cậu nữa. 

***

Tớ đã trở lại thành phố ấy, à không, phải nói đúng hơn là trở lại Hà Giang, không biết bao nhiêu lần, như một kẻ mải miết đi tìm lại bóng hình đã in sâu vào trái tim mình suốt mười năm qua.

Hà Giang trong ký ức tớ là một miền trời mênh mông ôm lấy những triền đồi xanh mướt, nơi gió thổi qua từng tán cây như lời thì thầm của núi rừng. Là con đường đất sỏi dẫn qua những bờ rào đá, ở dưới là những con suối róc rách chảy không kể ngày đêm. Là những buổi chiều vàng óng, nắng nghiêng nghiêng rải xuống sân nhà ông bà, loang trên những bắp ngô treo trước hiên, tỏa mùi thơm ngai ngái của đất cát sau cơn mưa được tắm mình trong ánh nắng.

Ngày ấy, tớ chỉ là một cô bé từ thành phố lên, lạc vào thế giới của núi rừng đầy những mộng mơ. Dù là đứa con gái duy nhất giữa đám trẻ con, tớ vẫn xông xáo lao vào những trò đánh trận giả, chân tay lấm lem đầy đất cát, tóc rối bung dưới nắng chiều. Cậu bằng tuổi, nhưng luôn miệng gọi tớ là “chị” chỉ vì tớ cao hơn và có vẻ… ra dáng hơn. Chúng ta không ngày nào yên ổn, lúc thì tranh nhau một nhánh cây, lúc lại cãi nhau vì một trò chơi, chẳng ai chịu nhường ai. Nhưng chỉ khi một đứa ngã trầy đầu gối hay khóc nức nở, đứa kia sẽ lập tức ngồi xuống bên cạnh, đưa tay phủi bụi, rồi tìm một câu vụng về nào đó để xoa dịu nỗi đau của bạn mình.

Hà Giang với tớ là tiếng chim vang vọng khắp núi rừng, là bầu trời luôn trong xanh quang đãng khác hẳn với ở thành phố, là mùi quế thơm ngát trong vườn ông bà, là màu xanh của lá chuối, màu đỏ thẫm của hoa gạo rụng bên đường. Là thứ thiên nhiên vừa mạnh mẽ vừa hiền hòa, ôm lấy tớ như một chiếc chăn ấm. Có những loài hoa, những loại quả mà tớ chưa từng thấy dưới xuôi, cứ như thể chỉ tồn tại để dành riêng cho những ai đặt chân lên mảnh đất này.

Và Hà Giang, với tớ còn đặc biệt hơn tất cả những miền đất trù phú được thiên nhiên ban tặng, là vì có cậu. Nơi ấy chỉ là nơi tớ thỉnh thoảng ghé qua khi theo ông bà lên chăm coi đồi chè đồi cam dăm hôm, nhưng lại trở nên thân thuộc với tớ chỉ vì tớ biết rằng nếu tớ đứng ở sân nhà ông bà nhìn sang sân nhà cậu, cậu sẽ chạy ra và vẫy tay lại với tớ ngay. Điều đó đã vô thức in một dấu ấn rất sâu trong tâm hồn một con nhóc chưa hề biết gì, để rồi khi nó nhận ra thì đã không thể gặp lại cậu nữa. 

Ha Giang Voi To La Cau

Năm tháng vui vẻ yên bình ấy dần trôi qua, tớ bắt đầu vào lớp 1 và phải đi học thường xuyên, tớ không còn được đi chân trần trên bãi cỏ, không còn được chạy nhảy đuổi hoa bắt bướm đến mệt nhoài nữa, tớ được định hướng phải học thêm cái này, biết thêm cái kia, và rồi chẳng mấy chốc mà những năm cấp 1, cấp 2 cứ thế trôi qua. Tớ cũng dần coi với việc cắm mặt vào học tập là điều dĩ nhiên, cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ về lại nơi ấy. Cho đến khi lên cấp 3, ông bà đột nhiên hỏi tớ có muốn lên Hà Giang chơi không. Câu hỏi ấy như mũi kim xuyên qua lớp vỏ thời gian, khiến mọi ký ức có cậu ùa về, rõ ràng đến mức tớ có thể nghe lại tiếng cười của cậu, thấy ánh mắt tinh quái khi cậu trêu chọc tớ, và cảm giác bàn tay ấm áp khi cậu vụng về phủi đất trên áo tớ. Tớ nhận ra mình đã khao khát được gặp lại cậu đến nhường nào. “Hà Giang” lúc này với tớ là cậu, và tớ muốn nhanh chóng “gặp lại Hà Giang”.

Kể từ khoảnh khắc ấy, mỗi ngày trôi qua đều như một bước đếm ngược. Tớ vừa háo hức, vừa thấp thỏm; vừa tưởng tượng giây phút gặp lại, vừa sợ phải đối mặt với một thực tế khác xa mơ ước. Cuối cùng, ngày ấy cũng đến. Nhưng rồi… cậu đã không ở đó. Liên tục như vậy 2 năm, lần nào tớ cũng mong chờ để rồi lại thất vọng, lần nào thành phố ấy cũng vắng bóng cậu như thể số phận cố tình trêu ngươi. Chúng ta cứ thế lệch nhau, chỉ chậm hoặc nhanh hơn nửa bước, nhưng chưa từng chạm mặt. Mong muốn được gặp lại cậu vì thế ngày một nóng bỏng, dữ dội và tuyệt vọng hơn. 

Nhưng có vẻ ông Trời không thực sự nhẫn tâm, có thể sự kiên trì và mong mỏi của tớ đã được đền đáp, hoặc cũng có thể, số phận không muốn tớ tiếp tục hy vọng nữa.

Tớ đã gặp lại cậu như mong muốn dữ dội mà bản thân bướng bỉnh ôm theo. Cậu đã gần tớ đến mức chỉ cần tớ ngẩng mặt lên là thấy. Cậu ngồi đây, ngay cùng một mâm với tớ khi ông bà tổ chức tiệc mời tất cả cô bác hàng xóm đến ăn cùng. Rõ ràng với tính cách mạnh mẽ và chủ động của tớ, tớ sẽ phải vui vẻ nhìn thẳng vào mắt cậu, nở một nụ cười tấn công hết sức có thể và hỏi cậu “đoán xem tớ là ai nè”, sau đó dùng những câu trêu chọc mà tớ đã dày công chuẩn bị trước để khiến cậu phải ấp úng vì ngượng ngùng. Rõ ràng mọi chuyện phải là như thế cơ mà. Tại sao tớ lại cứ cúi gằm mặt suốt cả bữa ăn, đến nhìn cũng chỉ dám âm thầm lướt qua khi cậu quay sang chỗ khác?

Sau khi bữa cơm kết thúc, chẳng ai biết rằng tớ đã phải vét cạn tất cả dũng khí của mười năm qua chỉ để theo bố sang nhà cậu. Chỉ để gặp cậu, ít nhất cũng là để nói một câu chào, để ánh mắt hai chúng ta một lần nữa chạm nhau. Vì tớ biết, sáng mai thôi tớ sẽ trở lại thành phố, và bánh xe số phận vốn thích trêu ngươi này có thể lại quay, cuốn chúng ta về hai hướng ngược nhau. Có thể sẽ chẳng bao giờ còn một cơ hội như hôm nay.

Nhưng rồi… nó đã xảy ra. Khoảnh khắc tưởng như mình đã chạm tay vào giấc mơ, lại là khoảnh khắc tất cả sụp đổ. Cậu nhìn tớ, đôi mắt lạ lẫm và bối rối, cất giọng nhẹ nhưng dứt khoát: “Xin lỗi…cậu là ai thế?” Tiếng nói ấy như một nhát dao sắc lạnh rạch toạc mọi hy vọng ấp ủ của tớ. Trong khoảnh khắc, tất cả âm thanh xung quanh trở nên xa xôi và méo mó: tiếng chó sủa vọng lại từ cuối ngõ, tiếng gió luồn qua mái tôn, tiếng trẻ con đâu đó vẫn cười đùa, tất cả mờ nhạt, trôi tuột khỏi ý thức của tớ. Chỉ còn lại một khoảng lặng nặng trĩu, đè xuống tim tớ, buốt đến tận đầu ngón tay.

Sẽ không bao giờ xuất hiện những buổi chiều cùng nhau kể chuyện xưa cũ. Không cần lo sợ cậu lôi chuyện tớ từng làm bay mất mười quả bóng bay để trêu chọc. Không còn phải nghĩ ngợi xem chục năm qua đã có bao nhiêu chuyện để kể cậu nghe. Tất cả đều không còn cần thiết nữa rồi, vì nó sẽ không bao giờ xảy ra.

Ngày ấy, sự hiện diện của cậu bên cạnh từng là điều hiển nhiên, quay đầu lại là thấy cậu đứng dưới ánh nắng chiều vàng, khẽ nheo mắt cười. Còn bây giờ, dù tớ có cuống cuồng tìm kiếm giữa muôn vàn gương mặt, bóng hình ấy vẫn chẳng đâu tìm thấy. Ngày ấy, cậu từng đếm từng ngày để gặp tớ; bây giờ, tớ đếm từng giây chỉ mong nhìn thấy cậu. Khoảng cách giữa “ngày ấy” và “bây giờ” như một vết nứt sâu hoắm, như một dòng sông lạnh lẽo không bắc nổi nhịp cầu.

Cậu đã rời khỏi cuộc đời tớ như thế, rời khỏi những giấc mơ chưa kịp trọn vẹn, rời khỏi cả niềm hy vọng nhỏ nhoi mà tớ nâng niu suốt bao năm. Và tớ biết, đời đời kiếp kiếp, chúng ta sẽ mãi chỉ là hai đường thẳng song song, không bao giờ chạm được.

© Nguyễn Thùy Dung – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Em Chẳng Phải Nữ Chính Truyện Ngôn Tình | Blog Radio