News :
Bỏ cơm, ăn nhiều thịt, chuyên gia dinh dưỡng nói gì? Dừng ngay 5 hành động này nếu không muốn điện thoại iPhone của bạn bị theo dõi Redmi K90 Ultra lộ thông số: Màn hình 165Hz, pin 8.000mAh, chip Dimensity 9 series Vòng loại World Cup 2026 – Khu vực châu Âu: Những giai điệu mới ở lục địa già Loại cá “quý tộc” ngon nhất biển cả, giàu đạm gấp đôi trứng gà, ít chất béo xấu: Nấu cực đơn giản vẫn ngon tròn vị Thông báo Lịch nghỉ Tết Âm lịch 2026 và Lịch nghỉ lễ Quốc khánh 2026 cho toàn bộ người lao động trước khi thực hiện ít nhất bao nhiêu ngày? Thông báo Lịch nghỉ Tết Âm lịch 2026 và Lịch nghỉ lễ Quốc khánh 2026 cho toàn bộ người lao động trước khi thực hiện ít nhất bao nhiêu ngày? Sốt sắng thoát phụ thuộc Trung Quốc, Mỹ ‘bắt tay’ với quốc gia mới được Washington nâng cấp thành đồng minh, tận dụng mỏ đất hiếm có giá trị thứ 4 thế giới vivo X300 Pro có nâng cấp gì so với vivo X300, mỗi sản phẩm sẽ phù hợp với ai? Cảnh báo cho những ai có đặc điểm này khi ngủ: Nguy cơ huyết áp cao, tiểu đường tăng gấp đôi Cơ quan giải quyết Giấy phép hoạt động cho thuê lại lao động trên địa bàn tỉnh Thanh Hóa từ ngày 25/11/2025 cụ thể ra sao? Cuốn sách về âm nhạc hiếm hoi được các nghệ sĩ mong chờ Người thầy nào của Việt Nam được mệnh danh là ‘túi khôn của thời đại’? Cứ tưởng nghỉ hưu sớm là sung sướng, 2 năm sau tôi mới nhận ra mình đã quá ngây thơ Khởi nghiệp từ 2 chỉ vàng, lão nông Vĩnh Long thành người nhiều đất nhất xã 4 loại thịt dễ “ôm ổ ký sinh trùng”, dân buôn cũng ngại ăn Video bàn thắng Lào vs Việt Nam: Xuân Son định đoạt trận đấu Sau khi hack điện thoại, đây là hai ứng dụng đầu tiên tội phạm mạng sục sạo Lời chúc ngày 20/11 cho thầy cô đã nghỉ hưu hay, ngắn gọn năm 2025 Lần trở lại đầy uy tín của motorola: Mang hẳn công nghệ 5G cho sản phẩm dưới 4 triệu, camera 50 MP, mua ngay giá ưu đãi Xác định các cặp đấu bán kết play-off World Cup 2026, tuyển Italy sẽ không lặp lại bi kịch lần thứ 3 liên tiếp? Xin Lộc Thần Tài cúng xong nhớ hạ gấp thứ này xuống, để lâu cạn Phúc CLB nữ TPHCM vào tứ kết AFC Champions League 2025/26 Việt Nam là hình mẫu phát triển 5G hiệu quả nhất ASEAN Thanh Sơn, Lương Thu Trang gây ấn tượng trong vở kịch ‘Quân khu Nam Đồng’ Lời chúc 20/11 cho cô giáo chủ nhiệm hay, xúc động năm 2025 Một xã ở Phú Thọ ghi nhận 45 ca mắc sởi, ổ dịch tập trung ở trường học Cảng hàng không quốc tế Gia Bình sẽ tạo ra bước đột phá cho Vùng Thủ đô Can trường Béo phì là bệnh, không phải lỗi của cá nhân Nước lũ dâng cao đột ngột trong đêm, người dân Nha Trang lên mạng cầu cứu Bomber PC chính thức ra mắt: Tái sinh ký ức Boom Online, rinh ngay skin FREE độc quyền Đại biểu kiến nghị điều chỉnh mức giảm trừ gia cảnh theo khu vực hoặc theo vùng Qualcomm xác nhận ngày ra mắt Snapdragon 8 Gen 5 vào 26/11 MC Diễm Quỳnh xúc động với món quà bất ngờ từ MC Anh Tuấn POCO F8 Ultra lộ thiết kế và cấu hình sát ngày ra mắt: Nâng cấp mạnh về hiệu năng, độ bền và pin 2 loại đậu ăn nhiều “phá gan”, ngon bổ mấy cũng hạn chế Đội trưởng U22 Việt Nam đứt dây chằng, chia tay SEA Games Hoa hậu Trà Giang tuổi 20 ngày càng gợi cảm, tiết lộ điều đặc biệt sau nhiệm kỳ Hướng dẫn cách tạo thiệp chúc mừng 20-11 trên Zalo cực đẹp để bạn gửi lời tri ân đến các Thầy Cô

blogradio.vn – Cái định nghĩa gia đình thật khó nói cũng thật dễ nói, có rất nhiều định nghĩa làm nên một gia đình và quan trọng là chỉ cần chúng ta coi đó là gia đình thì đó đã là gia đình rồi.

***

Một đứa trẻ dành cả đời để chữa lành tuổi thơ bị tổn thương, có lẽ là tôi bị tổn thương hoặc tôi đã quá quen việc tự cho bản thân là nạn nhân. Từ bé, tôi đã không hiểu bản thân ở đâu, tôi là nạn nhân hay chỉ tự cho mình là nạn nhân. Tôi luôn không chắc chắn, nhưng trong lòng đang có một sự thiếu thốn gì đó. Đó là mảnh ghép gia đình.

Tôi đã từng xem rất nhiều đều thông điệp gia đình, một gia đình phải có bố và mẹ, nhưng bà chính là người mẹ của tôi, anh trai là người bố của tôi. Cái định nghĩa gia đình thật khó nói cũng thật dễ nói, có rất nhiều định nghĩa làm nên một gia đình và quan trọng là chỉ cần chúng ta coi đó là gia đình thì đó đã là gia đình rồi.

Trong ký ức của tôi, hình ảnh bố chỉ hiện lên qua tấm ảnh trên bàn thờ, những mảng ký ức rời rạc, có thể là mơ hoặc tự dựng lên sau khi nghe người nhà kể lại. Mẹ cũng vậy, mẹ rất ít xuất hiện, tôi chẳng rõ mẹ đã đi từ khi nào. Bà kể lúc tôi ba tuổi, mẹ lại bảo rằng lúc tôi năm tuổi mẹ mới đi. Nhưng cứ thế, gia đình tôi đã thiếu đi cả hai mảnh ghép quan trọng.

Tôi biết mình còn bà, nhưng tôi luôn cảm thấy bà không thể thay thế vị trí của mẹ. Bà là người nuôi tôi lớn, dạy bảo, nấu ăn cho tôi và luôn dành cho tôi những điều tốt nhất. Nhưng tôi vẫn cảm thấy thiếu vắng. Tôi luôn đi tìm ai đó để lấp đầy trái tim còn thiếu của mình.

Đã nhiều lần, tôi thân thiết với những người lớn khác nhau, như thể đang tìm kiếm mảnh ghép còn thiếu. Tôi từng thân thiết với bác Khánh, một thợ xây đang làm ngôi nhà của tôi. Tôi không nhớ rõ bác trông thế nào, nhưng tôi vẫn nhớ mình luôn gọi bác là bác Khánh.

Dua Tre Di Tim Manh Ghep Con Thieu

Cũng đã rất lâu rồi, tôi không nhớ rõ cảm xúc khi đó, nhưng tôi rất cởi mở và thường nói chuyện với bác. Tôi không biết bác nghĩ gì về tôi, nhưng bác từng đưa tôi chiếc điện thoại như một vật kỷ niệm, nói rằng bác sẽ quay lại gặp tôi. Là một thợ xây, bác đi nhiều nơi, không ở lại mãi với tôi. Tôi luôn chờ bác trở lại. Mỗi lần bác về, tôi đòi bác cõng đi quanh nhà, như một đứa con gái đòi bố cõng mình. Nghĩ lại, tôi nhận ra mình chưa chú ý nhiều đến bác. Khi đó, bác khá gầy, dáng vẻ trẻ trung, nhưng trong ký ức của tôi, bác như một người từng trải qua bao nắng mưa của cuộc đời. Bác luôn đồng ý cõng tôi nếu không bận. Nhiều lần bác đi, bác để lại chiếc điện thoại và bảo tôi rằng bác có việc phải đi. Lần cuối tôi nhớ, tôi hào hứng khoe với bác Khánh rằng mình được vào Đội Thiếu niên Tiền phong Hồ Chí Minh. Lúc ấy, tôi đang viết đơn xin vào Đội, dù không nhớ bác nói gì, nhưng tôi rất vui. Tôi từng nghĩ có thể gắn bó với bác lâu hơn, nhưng vào một ngày mưa, tôi thấy bác mua một bịch bim bim và chuẩn bị đi đâu đó. Tôi ra đó nghe mọi người nói chuyện, hình như về gia đình của bác. Khi đó, tôi nhìn chăm chăm bịch bim bim, muốn xin một gói nhưng không dám. Nhìn bác rời đi trên chiếc xe máy, khuất dần trong cơn mưa và màn đêm, tôi tự hỏi khi nào bác Khánh sẽ quay lại. Nhiều lần đi học về, tôi ghé qua nơi sống tạm bợ của một bác khác từng làm việc cùng bác Khánh, hỏi thăm bác Khánh ở đâu. Quá lâu rồi, tôi không nhớ câu trả lời, nhưng rõ ràng tôi không gặp lại bác lần nào nữa. Có lẽ vì là trẻ con, tôi dễ dàng chấp nhận điều này.

Lớn hơn, tôi vẫn không thể kìm lại đứa trẻ trong mình, vẫn miệt mài tìm mảnh ghép còn thiếu. Khi đó, tôi đã lên cấp ba, không còn ngây thơ kết thân với người lạ như lúc nhỏ. Trong thị trấn của tôi có một nhà thờ Thiên Chúa giáo. Tôi thường chỉ ngó vào, chưa từng bước vào, vì tự hỏi mình đến đó để làm gì. Đến gần cuối kỳ hai lớp 10, khi đã đọc hết sách mua từ hè, tôi chợt hứng thú với việc tìm hiểu Thiên Chúa giáo.

Một hôm, sau giờ học, tôi ghé nhà thờ để lấy quyển Kinh Thánh về đọc. Thật ra, tôi từng vào đó trước đây. Một người ở nhà thờ bảo rằng nếu muốn đọc, cứ lấy và khi đọc xong thì cất lại chỗ cũ là được.

Hôm đó là một ngày nắng to. Khi bước vào nhà thờ, tôi gặp một người phụ nữ thấp bé với giọng nói ấm áp như thiên thần. Bà hỏi tôi đến đây làm gì. Tôi thành thật trả lời rằng tôi muốn tìm Kinh Thánh để đọc, nhưng thật tiếc vì Kinh Thánh đã hết. Bà bảo tôi ngồi xuống trò chuyện, hỏi về gia đình tôi, rồi hỏi tôi có phải người theo đạo không, đã rửa tội chưa. Tôi trả lời là chưa, và khi bà hỏi tôi có muốn theo đạo không, tôi từ chối vì tôi chỉ muốn tìm hiểu. Sau đó, bà đưa tôi một quyển sách Đạo Yêu Thương. Tôi không biết tên bà, nhưng bà xưng là Sơ. Dường như hôm đó tôi đã gặp một thiên thần. Giọng nói trìu mến, ấm áp của Sơ khiến tôi tưởng đó là Đức Mẹ. Không hiểu vì sao, tôi muốn gặp lại Sơ thật sớm, nên tôi đã đọc thật nhanh quyển sách để có thêm lý do nói chuyện với Sơ vào chiều nay lúc năm giờ. Sơ đã bảo tôi có thể đến tham gia cái lễ gì đó lúc năm giờ, trí nhớ tôi không tốt nên cũng chẳng nhớ mặt Sơ. Tôi đã trả sách cho một người phụ nữ mà tôi cho rằng giống Sơ thì hóa ra không phải, tôi khá hụt hẫng.

Tối hôm đó, tôi ở lại tham gia buổi lễ, tôi đã gặp Cha. Tim tôi chợt có gì đó kỳ lạ, như thể lần đầu tiên tôi có thể gọi ai đó là Cha. Tôi nghĩ có thể đến tâm sự với Cha, nhưng bình thường chẳng có ai ở đó cả.

Vì lý do đến của tôi là để gặp Sơ nên sau giờ học hôm sau, tôi đến lần nữa, lần này tôi gặp một người đàn ông rất giống Cha tối qua. Tôi đang định hỏi về Sơ thì Sơ xuất hiện, ánh mắt tôi như sáng lên khi thấy Sơ. Tôi cảm giác muốn bày tỏ với Sơ rằng tôi lỡ coi Sơ như một người mẹ nhưng tôi không dám. Lần này, Sơ cho tôi quyển Đạo Trời. Tôi đã đọc quyển sách đó rất nhanh để có cơ hội tiếp theo gặp Sơ nhưng nhiều lần đến tôi không thấy Sơ đâu cả, tôi gần như hoảng loạn. Hệt đứa trẻ lạc mẹ. Tôi đến nhiều lần hơn chẳng vì mục đích nào khác ngoài việc có thể gặp được Sơ. Từng ngày đi học, tôi luôn ngó vào để nếu thấy Sơ, tôi sẽ chạy đến vui vẻ như đứa trẻ con mà gặp Sơ.

Nhưng thời gian qua đi, giờ đã hết hè, hình ảnh Sơ bỗng phai mờ rất nhanh trong kí ức tôi nhưng tôi vẫn luôn mong có ngày gặp được ai đó ở nhà thờ, để hỏi về Sơ.

Tôi không biết đứa trẻ của tôi cần bao lâu để chữa lành nữa, nhưng tôi sẵn sàng dành cả đời để chữa lành nó.

© Ngân Trương – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Vì Người Không Xứng Đáng | Blog Radio


Để lại một bình luận