nội dung
blogradio.vn – Gió luồn nhẹ qua khung cửa mở hé, mang theo hương ngai ngái của lá khô, một chút nắng nhạt đầu ngày và tiếng chim ríu rít đâu đó sau vòm cây. Cơ thể anh mệt hơn, đầu hơi choáng, đôi chân không còn nhanh như trước. Nhưng lạ thay…tâm anh rất nhẹ.
***
(Tiếp theo phần 1)
Một đêm mưa lớn. Gió đập vào cửa sổ, lay động cả bức rèm. Trung ngồi thẫn thờ trong phòng làm việc, ánh đèn vàng hắt bóng anh đổ dài trên sàn gỗ.
Anh vừa nghe xong điện thoại từ bác sĩ. Khối u có dấu hiệu phát triển nhanh. Bác sĩ đề nghị nhập viện sớm để hội chẩn và bắt đầu điều trị.
Trung đặt điện thoại xuống bàn, rồi ngồi im như tượng. Lâu lắm.
Bỗng nhiên, anh rút ngăn kéo, lấy ra một chiếc bút máy và cuốn sổ tay nhỏ mà Hiền từng tặng ngày sinh nhật anh.
Trang đầu trắng tinh.
Anh đặt bút lên… rồi không viết được gì cả.
Bàn tay run nhẹ. Không phải vì bệnh. Mà vì sợ. Không ai nhìn thấy nỗi sợ ấy. Anh giấu nó sâu trong lồng ngực, trong hơi thở nén lại, trong những cái chớp mắt dài và những cái gật đầu cho qua chuyện.
Và rồi…
Trong cái tĩnh lặng của đêm mưa…
Anh bật khóc.
Không phải tiếng khóc lớn.
Mà là những giọt nước mắt chảy ra lặng lẽ, từ từ, không cưỡng lại được.
Giống như một đứa trẻ – ngồi giữa căn phòng tối, vừa mất đi món đồ chơi quý giá nhất đời.
Anh úp mặt xuống tay, vai run lên, không còn đủ sức để che giấu chính mình.
Tất cả những thứ anh từng kiểm soát – bỗng vỡ vụn.
Không có chiến lược nào cho chuyện này.
Không có hợp đồng nào mặc cả được với cái chết.
Rạng sáng, trời ngớt mưa. Trung đi ra sân, chân trần, bước thật chậm trên nền gạch ướt.
Anh nhìn lên trời. Một mảng tối âm u, không sao.
Phòng thờ phía trong vẫn còn ánh nến – Hiền thường tụng kinh vào giờ này mỗi mùng Một.
Trung bước vào, đứng sau lưng chị, im lặng.
Bàn tay chị lần chuỗi hạt. Giọng tụng đều đặn, không cao không thấp, như hơi thở. Ánh sáng từ ngọn nến hắt lên khuôn mặt chị – dịu dàng, an yên, như một bức tượng.
Và rồi, một cảm xúc lạ trào lên trong Trung.
Tức giận.
Không với Hiền. Mà là… với chính Phật.
Với những điều mà chị đang thành tâm hướng đến.
Với những gì anh từng mặc định là “tốt lành”.
“Ông có thấy không?”
“Tôi sống không ác, không cướp của ai. Tôi nuôi vợ con đàng hoàng, không phản bội, không đẩy ai vào khổ sở.”
“Tôi cúng dường, tôi đi chùa, tôi làm từ thiện. Vậy tại sao lại là tôi?”
“Tại sao tôi phải chết?”
Anh không nói thành lời, nhưng trong đầu, câu hỏi vang lên như dao cắt.
Giận dữ. Uất nghẹn. Cay đắng.
.jpg)
Trung quay đi. Bước nhanh khỏi phòng thờ, để lại đằng sau ánh nến chập chờn và giọng tụng kinh đều đặn của vợ.
Tối hôm đó, Trung nằm bên Hiền.
Chị quay sang, khẽ chạm vào tay anh:
“Dạo này anh hay thức đêm. Có gì đó làm em lo.”
Trung quay mặt vào tường. Một khoảng lặng kéo dài.
Anh muốn nói. Nhưng cổ họng như có đá chắn ngang.
Anh sợ, nếu nói ra, mình sẽ khóc.
Và anh – người đàn ông từng vững vàng trước mọi áp lực – không muốn ai thấy anh gãy.
“Không có gì đâu”, anh thì thầm.
“Chỉ là… công việc nhiều quá.”
Hiền không hỏi thêm. Chị nắm lấy tay anh. Không siết chặt. Chỉ nắm – đủ để Trung biết rằng chị vẫn ở đó.
Anh quay lại nhìn chị trong bóng tối. Gương mặt ấy, quen thuộc đến mức đôi khi anh không còn để ý. Nhưng giờ đây, nhìn kỹ, anh thấy chị đang già đi.
Mắt thâm quầng. Da nhợt hơn. Tóc lấm tấm bạc nơi thái dương.
Anh muốn khóc nữa. Nhưng lần này, anh giữ được.
Chỉ là… tim anh đau. Một kiểu đau âm ỉ, như thể trái tim đang cố giấu một tiếng nức nở không bao giờ cất thành lời.
Trung chưa từng nghĩ rằng chỉ một câu nói thôi… lại có thể khó đến thế.
Không phải bài diễn thuyết dài trong phòng họp, không phải thuyết phục một đối tác khó tính, cũng không phải đưa ra quyết định của một dự án hàng trăm tỷ.
Mà là… nói cho người phụ nữ nằm cạnh mình mỗi đêm biết rằng: Anh đang mang một khối ung thư trong người.
Trung nhận được lịch nhập viện. Ba ngày nữa.
Bác sĩ gọi, nhắc anh nên chuẩn bị hồ sơ.
Một câu bình thường, nhưng lại khiến anh nghẹn trong lồng ngực.
Chuẩn bị gì?
Chuẩn bị cho việc phải rời khỏi công việc? Rời khỏi cuộc sống như anh từng biết?
Hay chuẩn bị… để nói với vợ mình rằng: “Anh có thể sẽ chết.”
Trung ngồi trong phòng làm việc ở nhà. Căn phòng nhỏ, nơi từng lưu giữ những bản kế hoạch, chiến lược, hợp đồng thành công. Bây giờ, mọi thứ nằm yên trên giá sách.
Không còn kế hoạch nào nữa.
Chỉ còn một người đàn ông đang phải tự học cách… buông.
Hiền bước vào, đặt một ly trà gừng lên bàn, rồi toan bước ra.
Trung gọi khẽ:
“Em ngồi lại một chút đi.”
Hiền quay lại, có phần bất ngờ. Anh ít khi chủ động như vậy.
Chị ngồi xuống đối diện, hai tay đặt nhẹ lên đùi. Ánh đèn bàn hắt xuống, làm rõ nếp nhăn nơi khóe mắt chị – những nếp gấp của tháng năm, của lo toan, của tình yêu thầm lặng.
Trung nhìn chị rất lâu. Lâu đến mức Hiền khẽ nghiêng đầu, hỏi:
“Có chuyện gì vậy anh?”
Anh mở miệng. Nhưng không có âm thanh nào phát ra.
Phải mất vài giây, Trung mới nói được. Giọng anh khàn, run, và lạc đi.
“Anh… bị bệnh. Ung thư gan. Giai đoạn sớm. Nhưng… là thật.”
Hiền ngồi yên. Không chớp mắt.
Chị không thảng thốt, không khóc òa, cũng không hỏi dồn dập.
Chỉ là… đôi mắt chị từ từ đỏ lên, như một mặt hồ đang lặng, bị thả xuống một viên sỏi nhỏ – sóng gợn âm thầm.
Chị hỏi khẽ:
“Lâu chưa?”
Trung gật đầu nhẹ.
“Một thời gian rồi. Anh… không biết phải nói sao. Anh sợ em lo, sợ các con biết…”
Một khoảng im lặng dài.
Không có trách móc. Không có oán giận.
Hiền chỉ đứng dậy, đi lại phía anh, nhẹ nhàng đặt tay lên vai.
Chị nói nhỏ, như thì thầm:
“Dù là chuyện gì… thì em cũng ở đây.”
Chỉ bấy nhiêu.
Nhưng đủ để Trung bật khóc lần nữa.
Lần này, anh khóc thành tiếng. Như một đứa trẻ được ôm sau một cơn ác mộng.
Không còn là người đàn ông mạnh mẽ. Không còn là người kiểm soát mọi thứ.
Chỉ là… một con người, đang sợ.
Và được yêu.
Đêm đó, họ nằm cạnh nhau, không nói nhiều. Chỉ nắm tay nhau thật lâu.
Bóng tối ngoài kia vẫn dày. Nỗi sợ vẫn còn đó.
Nhưng… Trung đã bước được một bước.
Anh đã nói ra.
.jpg)
Bệnh viện không ồn như Trung tưởng. Ít nhất là khoa điều trị ung thư – nơi có một thứ không khí rất riêng: yên lặng, và đầy chấp nhận.
Ngày nhập viện, Trung không mang nhiều đồ. Chỉ một túi nhỏ, vài bộ đồ thoải mái, sách, điện thoại, sạc pin. Hiền đi cùng anh, không nói nhiều. Nhưng bàn tay chị nắm tay anh rất chặt – cái siết im lặng, mà vững vàng hơn mọi lời hứa.
Con trai lớn gật đầu với anh khi ra cửa, ánh mắt nghiêm túc như một người đàn ông trưởng thành. Đứa nhỏ thì ôm anh thật lâu, miệng vẫn líu ríu:
“Bố đừng ở viện lâu quá nhé. Về nhà chơi cờ cá ngựa với con nữa.”
Trung không khóc. Nhưng khi lên xe, anh quay mặt đi, như sợ ai đó nhìn thấy mắt mình đỏ hoe.
Những ngày đầu điều trị, cơ thể Trung chưa có phản ứng rõ rệt. Chỉ là mệt, hơi buồn nôn, ngủ chập chờn. Nhưng tinh thần anh… bắt đầu đổi khác.
Anh không còn nhìn thời gian như trước. Không còn tính theo tuần, theo quý, theo kế hoạch dự án.
Anh bắt đầu tính từng ngày.
Từng sáng thức dậy mà cơ thể còn thở nhẹ.
Từng trưa nhìn ra cửa sổ, thấy ánh nắng xuyên qua tán cây.
Từng chiều có Hiền mang cơm vào, có mùi canh chua cá lóc quen thuộc, có ánh mắt chị nhìn anh không buồn, không vui – chỉ đầy sự có mặt.
Một lần, khi đang nằm nghỉ, Trung nghe tiếng hát khe khẽ từ giường bệnh bên cạnh. Một cụ bà đang vừa đan khăn, vừa hát ru như thể đang có cháu nội ngồi trong lòng.
Anh quay sang, hỏi nhỏ:
“Cô không sợ à?”
Cụ bà cười, mắt sáng như nước:
“Có chứ. Nhưng rồi cũng quen. Mình có sợ thì nó vẫn đến. Mình không sợ, thì mỗi ngày sống còn được cười một chút.”
Anh nhận ra, có lẽ… chưa bao giờ anh thật sự sống từng ngày.
Từng bữa cơm.
Từng giấc ngủ.
Từng nụ cười của vợ.
Từng câu nói của con.
Trước đây, anh sống bằng những mục tiêu. Bây giờ, anh học cách sống bằng những gì đang có.
Một buổi sáng sớm, Hiền mang vào một nắm hoa bưởi nhỏ, đặt lên bàn.
“Em thấy người ta bán ngoài cổng chùa. Nhớ ngày xưa anh hay bảo hoa bưởi thơm giống quê.”
Trung đưa mũi lại gần, hít một hơi thật sâu.
Mùi thơm thanh, dịu và ngắn ngủi – như tuổi thơ, như ký ức, như chính cuộc đời.
Anh mỉm cười.
Lần đầu tiên kể từ khi biết mình bệnh… anh thật sự thấy biết ơn.
Biết ơn vì vẫn còn được ngửi mùi hoa bưởi.
Biết ơn vì vẫn còn bàn tay Hiền bên cạnh.
Và biết ơn… vì cuối cùng anh cũng đang sống – thật sự sống – dù là trong một hành trình ngắn hơn anh từng mơ.
Sáng sớm. Gió nhè nhẹ. Trời lặng như một tờ giấy trắng.
Hiền cầm tay Trung bước từng bậc tam cấp lên chùa.
Ngôi chùa nhỏ ở ngoại ô, không nổi tiếng, không đông khách. Nhưng đây là nơi Hiền hay về mỗi đầu tháng, tụng kinh, làm công quả, và đôi khi… chỉ ngồi yên.
Trung đã từng đến đây. Một vài lần, từ nhiều năm trước. Khi ấy, anh bước đi bằng đôi chân của người “đưa vợ đi lễ”, tay cầm điện thoại, đầu bận công việc, lòng chẳng đặt lại chút nào.
Nhưng hôm nay… mọi thứ khác hẳn.
Anh bước chậm, tay nắm tay Hiền – không phải để dắt chị, mà để tìm một điểm tựa cho chính mình. Anh nhìn lên mái chùa phủ rêu, nhìn chuông gió đong đưa bên hiên, nghe tiếng chim hót đâu đó trên cành sấu già. Mọi thứ như thể đang nói với anh bằng một thứ ngôn ngữ xưa cũ, không cần lời.
Hiền đưa anh vào gian thờ chính. Chị rút trong túi áo ra một sợi chuỗi bồ đề – chiếc chuỗi anh đã từng mua tặng. Chị đeo vào tay anh, khẽ nói:
“Mình ngồi đây một lát nhé.”
Không có kinh. Không lễ lạy. Không bài bản.
Chỉ là ngồi.
Trung ngồi xếp bằng trên chiếu tre, trước tượng Phật.
Ánh sáng nhẹ từ ngọn đèn dầu lay động nơi khóe mắt Đức Thích Ca.
Gió khẽ lùa qua mái ngói, mùi hương trầm mỏng như một hơi thở vừa thở ra.
Anh nhìn tượng Phật.
Lần đầu tiên… thật sự nhìn.
Một gương mặt tĩnh lặng, không buồn, không vui.
Một ánh mắt khép hờ, như thấy mà không thấy, như biết mà không cần biết.
Trung không cầu gì cả.
Không cầu khỏi bệnh.
Không cầu sống lâu.
Chỉ là… muốn hỏi.
“Tôi đã sống tử tế. Tôi không hại ai. Tôi làm từ thiện, tôi yêu thương gia đình, tôi chăm chỉ lao động. Tại sao lại là tôi?”
Không có câu trả lời.
Chỉ có tiếng gió và mùi trầm.

Nhưng rồi, từ phía sau, một giọng nói nhẹ vang lên – già nhưng không yếu:
“Con có biết… hoa sen vì sao mọc ở bùn mà không dơ?”
Trung quay lại.
Một vị sư già, dáng nhỏ, khoác áo nâu sẫm, đang ngồi ở bậc thềm phía sau. Gương mặt ông nhăn nheo nhưng sáng. Ánh mắt hiền, tĩnh lặng như nước giếng sâu.
Trung khẽ lắc đầu.
Vị sư mỉm cười:
“Vì nó không chống lại bùn. Cũng không phủ nhận bùn. Nó chỉ sống… đúng là nó.”
“Con người cũng vậy. Không ai tránh được khổ. Không phải vì con sai, mà vì đời vốn như thế.”
Trung im lặng thật lâu.
Những lời đó không phải triết lý. Không cao siêu. Nhưng chúng rơi vào đúng cái nơi đang trống rỗng nhất trong anh.
Không còn “tại sao”.
Không còn “vì sao là tôi”.
Mà chỉ còn một sự thật cần chấp nhận – và một cuộc đời cần sống tiếp, dù là bao lâu.
Khi xuống núi, Trung bước chậm hơn Hiền.
Nhưng không phải vì mệt.
Mà vì anh muốn đi chậm.
Muốn thấy được từng tán lá rung rinh trong nắng, từng tiếng ve cuối mùa, từng bước chân của chị nhẹ trên bậc đá.
Lần đầu tiên sau nhiều tháng…
Anh không còn hỏi nữa.
Chỉ thấy lòng mình yên hơn một chút.
Sau chuyến đi chùa về, Trung đổi khác.
Không phải là người đàn ông an nhiên, giác ngộ hay cười nhẹ với mọi thứ.
Anh vẫn còn lo.
Vẫn còn sợ.
Nhưng trong lòng… có một góc nào đó đã yên.
Anh trở lại bệnh viện kiểm tra theo hẹn. Dự định chỉ là xét nghiệm thường kỳ, rồi về. Nhưng khi bác sĩ xem kết quả, nét mặt bỗng trầm xuống.
“Anh Trung, tôi xin lỗi. Diễn biến không được như chúng tôi mong. Khối u đã lớn nhanh hơn dự kiến, có dấu hiệu bắt đầu xâm lấn. Có thể phải thay đổi phác đồ điều trị.”
Căn phòng yên ắng. Mọi âm thanh bên ngoài như bị ngăn lại bởi một lớp kính mờ.
Trung nhìn bác sĩ. Anh không phản ứng kịch liệt như lần đầu. Không chất vấn. Không giận dữ. Chỉ có một thoáng… buốt trong ngực.
Không phải vì sợ chết.
Mà vì hiểu rằng… mình còn ít thời gian hơn mình tưởng.
Trên đường về, Hiền ngồi cạnh, im lặng. Tay chị đặt lên tay anh. Lạnh. Nhưng vững. Hai người không nói gì. Không cần.
Về đến nhà, Trung vào phòng làm việc. Đóng cửa.
Anh mở máy tính, mở một file trắng, và viết tiêu đề:
“Những điều tôi muốn làm nếu còn thời gian.”
Không phải một danh sách hoành tráng.
Không có “đi du lịch vòng quanh thế giới” hay “nhảy dù từ vách núi”.
Chỉ là…
– Dẫn con đi xem một vở kịch tử tế.
– Ăn lại món bún cá ở tiệm đầu phố cũ.
– Ngồi nói chuyện với bố. Lần cuối cùng. Không tránh né.
– Tặng Hiền một món quà không vì dịp gì.
– Viết thư tay cho từng đứa con.
– Lên chùa lại. Một mình. Không ai biết.
Những ngày sau đó, Trung bắt đầu đánh dấu từng điều.
Anh gọi con trai lớn ra ngoài ăn tối, chỉ hai bố con. Trong quán nhỏ, anh hỏi:
“Con có sợ bố ốm không?”
Đứa bé mười bốn tuổi, đã không còn nhỏ, chỉ nhìn anh một lúc lâu, rồi gật đầu:
“Con sợ chứ. Nhưng con cũng biết… con phải mạnh hơn.”
Trung quay mặt đi, giả vờ nhìn ra đường.
Cổ họng nghèn nghẹn.
Anh chưa từng dạy con đối mặt với cái chết của bố.
Nhưng con anh… đang học, bằng cách lặng lẽ trưởng thành.
Một chiều muộn, Trung mang về cho Hiền một chiếc khăn lụa. Không đắt tiền. Không thương hiệu.
Hiền ngạc nhiên:
“Có ngày gì đâu mà tặng?”
Anh cười:
“Chẳng ngày gì cả. Chỉ là… hôm nay trời đẹp.”
Hiền ngồi xuống cạnh anh, nắm tay, không hỏi gì thêm.
Cả hai đều biết – những điều nhỏ bé như thế, nếu không làm bây giờ, sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội.
Tối hôm ấy, Trung thức trắng.
Anh không đau.
Chỉ thấy… cơ thể mình đang chậm lại.
Những bước đi nặng hơn.
Những cơn mệt kéo dài hơn.
Mắt bắt đầu quầng, da bắt đầu tái.
Anh nhìn mình trong gương, lần đầu nói thành tiếng:
“Tôi không còn nhiều thời gian.”
Không phải than thở.
Chỉ là… một lời nhắc.
Và cũng là một lời mời – sống tiếp những ngày còn lại đúng với những gì quan trọng nhất.
.jpg)
Một sáng đầu thu, Trung thức dậy khi trời còn sớm.
Gió luồn nhẹ qua khung cửa mở hé, mang theo hương ngai ngái của lá khô, một chút nắng nhạt đầu ngày và tiếng chim ríu rít đâu đó sau vòm cây. Cơ thể anh mệt hơn, đầu hơi choáng, đôi chân không còn nhanh như trước. Nhưng lạ thay…tâm anh rất nhẹ.
Không còn hỏi “Tại sao?”.
Không còn đếm ngược.
Chỉ còn sự biết ơn.
Trung rửa mặt, mặc áo, rồi ngồi vào bàn.
Anh lấy ra những bức thư – giấy trắng, viết tay.
Không gõ máy. Không gửi email.
Vì anh muốn mỗi nét chữ run nhẹ kia… là một phần của chính mình, còn lưu lại trên đời sau khi thân xác này không còn.
Thư gửi Hiền
“Em thương,
Cảm ơn em vì đã đi cùng anh gần nửa đời người.
Có những ngày anh bận đến quên hỏi em mệt không. Có những đêm anh về muộn, em vẫn ngồi đợi anh ăn cơm nguội, rồi lại lặng lẽ rửa bát.
Anh chưa từng nói, nhưng anh luôn biết ơn.
Biết ơn vì em không oán than.
Biết ơn vì em tin anh, kể cả khi anh chưa tin mình.
Biết ơn vì khi anh yếu nhất, em vẫn là nơi anh muốn quay về.
Anh xin lỗi… vì không thể đi cùng em đến hết đoạn đường. Nhưng em ơi, mình đã đi cùng nhau đến một nơi rất đẹp rồi, phải không?
Hãy sống tiếp, an yên.
Hãy tiếp tục lên chùa. Hãy tiếp tục tụng kinh.
Hãy dạy con sống tử tế – như cách em vẫn sống mỗi ngày.
Và nếu có ngày nào đó em nhớ anh… hãy nhớ rằng: anh chưa từng rời xa em trong lòng.”
Nét chữ cuối cùng run nhiều. Trung đặt bút xuống, hít một hơi thật sâu, rồi lau khẽ nước mắt. Không khóc vì buồn. Mà vì… thương.
Thư cho con trai lớn
“Con trai của bố,
Con là người đàn ông rồi, bố biết.
Nhưng bố muốn con hiểu: làm đàn ông không phải là không được khóc, không được yếu mềm, không được sợ hãi.
Làm đàn ông, là biết đối diện với tất cả điều đó mà vẫn không bỏ cuộc.
Nếu có lúc nào con thất bại, hãy nhớ rằng bố cũng từng sợ hãi, từng bất lực. Nhưng bố đã sống tử tế. Và đó là điều quý giá nhất.
Bố tin con.
Và dù bố không thể đứng cùng con mãi, thì trong mỗi lựa chọn can đảm, mỗi lần con sống thật với mình – con sẽ thấy bố đứng bên cạnh.”
Thư cho con út
“Bé Gạo của bố,
Khi con đọc được thư này, có thể con đã lớn hơn nhiều rồi.
Nhưng bố hy vọng con vẫn nhớ cách ôm cổ bố mỗi tối, vẫn nhớ bố từng bế con ngủ và hát sai lời cả trăm bài hát.
Con là món quà bé nhỏ nhất mà bố nhận được trong đời.
Hãy lớn lên trong tình yêu thương của mẹ và anh. Hãy nghịch ngợm, hãy sai, rồi hãy học. Nhưng đừng quên, dù con ở đâu, làm gì – bố luôn dõi theo con, trong từng giấc mơ.
Bố thương con nhiều lắm.”
Trung gấp thư. Từng bức một, gói trong túi lụa mà Hiền từng mua ở chợ quê.
Anh đặt nó vào ngăn kéo đầu giường.
Không dặn ai. Không báo trước.
Anh chỉ muốn, khi đến lúc… mọi người sẽ tìm thấy chúng.
Và đọc chúng, trong một buổi sáng nhiều gió, như sáng nay.
Tối đó, Trung ngồi ngoài ban công. Ánh trăng đầu tháng mờ êm trên mái nhà.
Gió lùa vào ngực áo, mang theo hương hoa sữa đầu mùa – hương thơm anh từng yêu, từng ghét, từng nhớ, và giờ… chỉ thấy thanh thản.
Không ai bên cạnh.
Và anh không thấy cô đơn.
Một con mèo hoang đi ngang qua, dừng lại nhìn anh vài giây rồi bước tiếp.
Trung cười.
Một nụ cười nhẹ, rất nhẹ – của người đã đi gần đến cuối, và không còn gì để sợ.
Sáng hôm đó, trời rất trong.
Không nắng gắt, không gió mạnh, chỉ là thứ ánh sáng dịu dàng phủ lên từng tán lá, từng viên gạch sân, từng hơi thở đang mỏng dần trong lồng ngực Trung.
Anh tỉnh dậy sớm. Không cần báo thức. Cơ thể đã mệt hơn rất nhiều. Mỗi bước chân đều cần điểm tựa. Nhưng đầu óc… tỉnh táo lạ thường.
Anh rời khỏi giường, khoác thêm chiếc áo mỏng, rồi ra ngoài hiên.
Hiền đang chuẩn bị bữa sáng. Nhìn thấy anh, chị vội đặt tay lên ngực:
“Trời còn sớm mà… sao anh không ngủ thêm?”
Trung chỉ cười, nhẹ như một cơn gió thoảng.
“Anh muốn ngửi mùi buổi sáng lần nữa.”
Hiền không nói gì, chỉ lặng lẽ rót cho anh một ly trà nóng.
Hai người ngồi đó, bên nhau, không cần lời.
Trung đặt tay lên tay vợ:
“Hôm nay… em có thể đưa anh lên chùa một lát được không?”
Hiền nhìn anh thật lâu, như thể hiểu hết tất cả trong ánh mắt ấy.
Chị chỉ gật đầu.
Trên đường lên chùa, Trung dựa đầu vào cửa kính xe, mắt không nhắm mà cũng chẳng nhìn gì cụ thể.
Anh nhớ… rất nhiều thứ.
Nhớ lần đầu nắm tay Hiền dưới mưa.
Nhớ ngày con đầu lòng cất tiếng khóc.
Nhớ những bữa cơm muộn, những lần cả nhà quây quần bên nhau chỉ để cười vì một câu nói ngô nghê của con út.
Nhớ cả những lỗi lầm anh chưa từng đủ can đảm nhận ra.
Và giờ đây, trong phút cuối cùng của cuộc đời, anh không còn tiếc điều gì.
Chỉ còn lại một mong muốn: ra đi mà lòng không day dứt.
Chùa vắng. Giữa không gian tĩnh lặng, tiếng bước chân Hiền và Trung như vang rõ cả trời đất.
Sư thầy già đang quét sân. Vẫn dáng người nhỏ bé, áo nâu bạc màu, và ánh mắt hiền như buổi Trung từng gặp.
Trung chắp tay cúi nhẹ.
Thấy chỉ mỉm cười:
“Con quay lại rồi.”
Không cần nói lý do. Không cần hỏi han.
Vì ở chốn này, người ta không cần giải thích.
Người đến, người đi – đều là nhân duyên.
Trung ngồi xuống bậc đá trước sân, mắt nhìn về cội bồ đề già. Ánh nắng lấp lánh rơi qua từng kẽ lá.
Anh khẽ nhắm mắt.
Hiền ngồi sau anh, không nói một lời. Chị chỉ đặt tay lên vai anh – nhẹ như một lời tiễn biệt.
Chiều hôm ấy, Trung yếu hẳn.
Bác sĩ gọi Hiền lại, bảo nên chuẩn bị. Có thể là đêm nay.
Trung biết. Anh đã sẵn sàng.
Tối.
Cả nhà ngồi quanh anh – bố mẹ, vợ, hai đứa con.
Không ai khóc. Không ai gào.
Chỉ là những ánh mắt đỏ hoe, bàn tay siết chặt tay, và những cái ôm cuối cùng.
Con trai lớn nắm tay anh, không rời.
Con út ngồi bên, thủ thỉ:
“Bố đừng lo. Con sẽ chăm mẹ chăm anh. Bố cứ yên tâm đi ngủ một giấc thật dài nha…”
Trung cố gắng mỉm cười.
Nụ cười nhẹ như chiếc lá rơi.
Không còn sức, nhưng rất thật.
Anh quay sang Hiền.
Chị cúi xuống, thì thầm bên tai anh:
“Em sẽ sống tiếp… thật đẹp. Cho cả phần của anh nữa.”
Ánh mắt anh chậm rãi khép lại.
Không đau.
Không sợ.
Chỉ là… nhẹ đi. Như sương tan vào gió. Như một tiếng chuông ngân dài trong buổi chiều lặng.
…
Sáng hôm sau, mùi hoa bưởi lại thoảng qua sân nhà.
Ánh nắng lấp lánh trên hàng cây.
Và trong căn phòng nhỏ ấy, một người đàn ông đã đi qua trọn một kiếp người – đầy yêu thương, tiếc nuối, đau đớn… và cuối cùng, bình an.
(Hết)
© Hoàng Sâm – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Từng Vì Một Câu Nói Mà Đợi Chờ Dẫu Qua Bao Năm Tháng | Blog Radio
Bài viết gợi ý
- Nữ bác sĩ được thăng quân hàm Trung tướng
Nữ bác sĩ được thăng quân hàm Trung tướng Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Phan Văn Giang trao quyết định thăng quân hàm Trung tướng cho PGS-TS Nguyễn Hoàng Ngọc, Phó giám đốc Bệnh viện ...
- Lenovo Legion 27Q-10 27 inch: Màn hình gaming QHD đỉnh cao cho game thủ
- 5 loại rau dễ “ôm ổ ký sinh trùng”, dân buôn cũng ngại ăn
- Bố mẹ chồng gọi lên vay 10 triệu, con dâu lỡ bảo 'không có tiền' và cái kết đầy bi kịch từ người chồng
- Trồng Khế vị trí nào tốt nhất: Ai không biết thật đáng tiếc
- Thay Pin iPhone giá cực tốt tại TopCare, cam kết 100% chính hãng, bảo hành Apple
- Khách Trung Quốc đến Hà Nội, tấm tắc khen món nổi tiếng ở quán miền Tây
- Giáo dục khắc nghiệt có thể giúp Trung Quốc thắng trong cuộc đua AI


