nội dung
Bố vợ tôi qua đời đã được 5 năm, chỉ còn mẹ vợ. Ngày vợ thông báo: “Anh sắp xếp phòng nhỏ cho mẹ nhé, mẹ mệt, bác sĩ dặn không nên ở một mình”, tôi chỉ im lặng gật đầu. Ai lại từ chối một người già yếu đang cần con cái nương nhờ? Vấn đề là không ai trong chúng tôi lường trước được những ngày tiếp theo sẽ như thế nào.
Buổi sáng đầu tiên, khi tôi đang pha ly cà phê quen thuộc, mẹ đã bước ra và nói nhẹ như trách: “Con uống cà phê nhiều không tốt, để mẹ nấu nước gừng cho con.” Tôi chưa kịp phản ứng thì bà đã cầm ly cà phê trên bàn đổ đi, vừa làm vừa nói: “Không quen thì bớt lại.” Tôi đứng sững, không phải vì giận, mà vì quá bất ngờ. Từ việc uống cà phê, nghe nhạc buổi sáng, đến chuyện phơi quần áo hay để giày dép ở cửa, bất kỳ thói quen nào của tôi cũng bị chỉnh sửa lại theo chuẩn của mẹ vợ. Những điều nhỏ nhặt ấy, lặp đi lặp lại mỗi ngày, khiến tôi dần cảm thấy không gian sống của chính mình đang bị thu hẹp.
Mọi chuyện chỉ thật sự căng thẳng khi liên quan đến con gái tôi. Tôi dạy con theo cách nhẹ nhàng, giải thích thay vì ra lệnh. Mẹ vợ thì tuyệt đối nghiêm khắc. Chỉ trong một buổi chiều, bà mắng con bé hết chạy nhảy, rồi đến việc cầm bút sai kiểu, rồi cả chuyện con tôi uống nước khi đang ngồi học. Con bé vốn lanh lợi, bỗng thu mình lại, buổi tối ôm lấy tôi thì thầm: “Ba đừng để ngoại la con nữa.” Câu nói đơn giản mà khiến lòng tôi đau nhói. Tôi biết mẹ vợ muốn tốt cho cháu, nhưng sự khác biệt về cách dạy con khiến không khí trong nhà lúc nào cũng căng như dây đàn. Vợ tôi thì đứng giữa, lúc nào cũng uể oải: “Em không dám nói mạnh với mẹ. Mẹ rất dễ tủi, lỡ mẹ nghĩ tụi mình muốn đuổi mẹ đi thì sao.” Tôi hiểu vợ, nhưng sự gượng ép ấy không giúp được gì cho cuộc sống đang rối lên từng ngày.

Đỉnh điểm là buổi tối hôm tôi cho con xem hoạt hình 15 phút trước giờ ngủ, như thói quen từ trước đến giờ. Vừa thấy tivi bật, mẹ vợ bước ra và tắt phụp, lạnh lùng nói: “Con nít coi mấy cái này riết không nghe lời.” Tôi cố giữ bình tĩnh giải thích, nhưng bà phản ứng ngay: “Anh chiều nó quá, sau này hư đừng trách.” Lần đầu tiên tôi mất kiên nhẫn và nói thẳng: “Mẹ đừng can thiệp quá sâu vào chuyện của vợ chồng con.” Mẹ đứng lặng vài giây, ánh mắt pha chút tự ái, rồi vào phòng đóng cửa mạnh. Vợ tôi khóc cả buổi, trách tôi vô tình. Còn tôi thì đứng giữa phòng khách, không biết mình đúng hay sai, chỉ thấy nhà bỗng đông người mà lại lạnh lẽo.
Một đêm khác, tôi đi ra phòng khách lấy nước thì nghe tiếng mẹ vợ gọi điện cho dì vợ. Giọng bà nhỏ nhưng mệt mỏi: “Ở với tụi nó tôi thấy mình như gánh nặng. Việc gì cũng không vừa ý tụi nó. Nhưng ở quê một mình thì tôi sợ, lỡ ngã ra đó ai biết.” Tôi đứng sau cánh cửa, bất động. Hóa ra đằng sau vẻ khó tính và những lời can thiệp liên tục ấy là nỗi sợ hãi cô đơn của một người già. Nhưng nhận ra điều đó không giúp tôi thoải mái hơn, vì sự thật là cuộc sống của ba người chúng tôi vẫn bị xáo trộn đến mức khó thở. Tôi thương vợ, thương con, thương cả mẹ vợ, nhưng sự thương ấy không thể hóa giải những xung đột đang chồng chéo lên nhau mỗi ngày.
Tầm xa hồng ngoại 10m với công nghệ hống ngoại thông
minh.
Chống ngược sáng HDR
- Hỗ trợ đàm thoại 2 chiều
- Hỗ trợ các tính năng thông minh: phát hiện chuyển động,
phát hiện con người, phát hiện âm thanh bất thường, chế
độ riêng tu, Smart tracking.
Tích hợp còi báo động
- Hỗ trợ chức năng Soft-AP, kết nối trực tiếp wifi camera
không cần thông qua modem nhà mạng.
Tích hợp Wi-Fi(IEEE802.11b/g/n), LAN, CLOUD (Imou
Protect), ONVIF
- Hỗ trơ khe cắm thẻ nhớ Micro SD max 256GB
- Nguổn cấp: DC 5V1A, điện năng tiêu thụ - Chất liệu vỏ:
Plastic.
Đạt chứng nhận CE, FCC
Xuất xứ: Trung Quốc
⁃ Bảo hành: 24 tháng.
Trọn bộ sản phẩm bao gồm:
-1 x Camera
- 1 x Hướng dẫn Bắt đầu Nhanh
-1x Bộ đổi nguồn
-1x Cáp nguồn
-1x Bọt gắn
Hàng chính hãng imou bảo hành 2 năm toàn quốc
Camera imou A32EP 3MP
Một tối mẹ vợ nói: “Nếu tôi phiền vậy thì nói một tiếng để tôi đi chỗ khác sống. Già rồi, chết đâu mà chẳng được.” Bà nói nhẹ như gió, nhưng đâm thẳng vào giữa bàn ăn như một nhát dao. Vợ sững người, còn tôi thì nghẹn họng. Không ai muốn đuổi bà đi. Nhưng không ai biết phải sống chung thế này đến bao giờ. Mẹ vợ bệnh, cần người chăm. Vợ tôi không nỡ để mẹ ở một mình. Con tôi sợ sự nghiêm khắc của bà. Còn tôi thì mắc kẹt giữa trách nhiệm làm rể và cảm giác mất tự do ngay trong chính nhà của mình.
Đến giờ mẹ vợ vẫn ở cùng chúng tôi. Mâu thuẫn không còn bùng nổ, nhưng chưa thực sự được giải quyết. Chúng tôi sống với nhau bằng sự nhịn nhường mệt mỏi, ai cũng cố gắng nhưng chẳng ai thấy nhẹ lòng. Nhiều lúc tôi tự hỏi, có phải trong cuộc sống gia đình, có những chuyện không thể phân rõ đúng sai? Có những mâu thuẫn chỉ nằm im chứ không biến mất? Có lẽ thời gian hoặc một biến cố nào đó mới trả lời được chúng tôi sẽ tiếp tục sống chung trong căng thẳng này bao lâu nữa?

Theo Thương trường

Bộ phát wifi 4G di động mini ROOSEE M610, chuẩn wifi 6
Nguồn Trang : https://tintuconline.com.vn/me-vo-dot-ngot-chuyen-den-song-chung-ca-nha-toi-roi-vao-vong-xoay-mau-thuan-5079622.html
Bài viết gợi ý
- Pep tuyên bố lớn về Haaland, chỉ ra điều hơn cả Messi và Ronaldo
Pep tuyên bố lớn về Haaland, chỉ ra điều hơn cả Messi và Ronaldo Sau khi đứt mạch ghi bàn (12 trận liên tiếp) ở chuyến làm khách Aston Villa (Man City thua 0-1), Haaland trở lại với phong độ hủy diệt, lập cú đúp tuyệt đẹp góp công lớn vào chiến thắng 3-1 của Man City trước Bournemouth. 'Robot' Haaland ăn mừng sau khi ghi b...
- Công trình Việt Nam gần 800 tỷ đánh bại kỷ lục của Trung Quốc: Truyền thông quốc tế cũng phải xuýt xoa
- Hướng dẫn cách làm sườn chiên nước mắm đậm đà chuẩn vị Nam Bộ
- Khách Trung Quốc đến Hà Nội, tấm tắc khen món nổi tiếng ở quán miền Tây
- Khoa Xây dựng Đảng (Học viện Báo chí và Tuyên truyền) được Chủ tịch nước tặng Huân chương Lao động hạng Ba
- Ngủ 8 giờ mỗi đêm, vì sao thức dậy vẫn cảm thấy mệt mỏi?
- Lịch thi đấu bóng đá hôm nay 7/11: Trực tiếp bóng đá châu Âu cuối tuần
- Khám phá top địa điểm chụp ảnh cưới hot nhất 2022
