blogradio.vn – Họ phải đi về phía ngọn núi mà họ khao khát chinh phục. Ta lại phải xuôi về vùng biển bình yên mà ta thuộc về. Hoặc có lẽ, hành lý của họ quá nặng, và họ không thể mang thêm ta. Hoặc hành lý của ta quá nhẹ, không đủ sức níu giữ họ…
***
Tôi cứ ngỡ cuộc đời là một đại lộ thênh thang, nơi tất cả những người ta yêu quý sẽ nắm tay ta đi đến cuối chân trời. Nhưng rồi năm tháng trôi đi, ta mới nhận ra, cuộc đời giống một chuyến tàu hơn. Một chuyến tàu vĩ đại, xuyên qua bao miền đất lạ, bao núi đồi, bao thung lũng. Và chúng ta, ai cũng là hành khách trên chuyến tàu định mệnh của riêng mình.
Trên chuyến tàu ấy, có những người đã ở sẵn trong toa khi ta vừa lọt lòng – đó là gia đình. Nhưng cũng có những người ta tình cờ gặp ở một nhà ga xa lạ. Họ bước lên, ngồi cạnh ta, mang theo một làn gió mới, một câu chuyện hay, một nụ cười ấm áp như nắng mùa đông. Chúng ta thường lầm tưởng rằng, mọi cuộc gặp gỡ trong đời đều là khởi đầu cho một hành trình vô tận.
Chúng ta chia cho họ một góc cửa sổ, nơi ta vẫn thường tựa đầu ngắm hoàng hôn. Ta kể họ nghe về những ước mơ thầm kín, những nỗi sợ hãi vụn vặt. Họ lắng nghe, họ sẻ chia, họ cùng ta cười vang sảng khoái trước một mảng mây ngộ nghĩnh, hay cùng ta lặng im khi con tàu đi qua vùng sương khói mờ ảo. Khoang tàu bỗng trở nên ấm áp lạ thường. Ta đã từng tin rằng, chỉ cần ta giữ chặt tay, họ sẽ cùng ta đi hết mọi sân ga.
Nhưng bạn ơi, hành trình nào cũng có những trạm dừng.
Đó là quy luật muôn đời của vạn vật.
Đến một trạm dừng nào đó, có thể là khi nắng vừa lên rực rỡ, cũng có thể là lúc chiều tà buông sương, tiếng thông báo vang lên. Họ nhẹ nhàng đứng dậy. Lộ trình của họ đã đến điểm rẽ. Họ có một chuyến tàu khác phải bắt, một hành trình khác phải theo đuổi, một sân ga khác đang chờ đợi họ. Họ phải đi về phía ngọn núi mà họ khao khát chinh phục. Ta lại phải xuôi về vùng biển bình yên mà ta thuộc về. Hoặc có lẽ, hành lý của họ quá nặng, và họ không thể mang thêm ta. Hoặc hành lý của ta quá nhẹ, không đủ sức níu giữ họ.
Cái vẫy tay lúc chia xa có thể vội vã, có thể bịn rịn. Có thể ta mỉm cười chúc họ thượng lộ bình an, nhưng trong lòng là cả một khoảng trống hụt hẫng. Ta nhìn qua ô cửa sổ, thấy bóng lưng họ khuất dần giữa dòng người tấp nập. Họ đã xuống tàu. Sự chia ly ở “trạm dừng” này mới thực sự làm ta đau đớn. Nó không phải là sự phản bội ồn ào, không phải là một cuộc cãi vã nảy lửa. Nó là sự hết duyên. Một sự thật được đặt ra nhẹ bẫng, nhưng sức nặng của nó có thể nghiền nát tâm can.
Chi tiết
Địa chỉ tổ chức
chịu trách nhiệm
hàng hóa
Tên tổ chức chịu
trách nhiệm
hàng hóa
Khu vực xuất xứ
Thời hạn bảo
hành
Điện áp đầu vào
(V)
Công suất (W)
Loại bảo hành
Thương hiệu
750 KIM GIANG
HUNONIC HÀ NộI
Việt Nam
12 tháng
220v
14000
Bảo hành
Công Tơ Điện Hunonic Entec - Giải Pháp Tiết Kiệm Năng Lượng Thông Minh Điều Khiển

Ta tự hỏi, tại sao? Tại sao không thể đi cùng nhau thêm một chút nữa? Tại sao những lời hứa hẹn lại nhẹ bẫng như mây trời?
Nhưng rồi, khi con tàu lại tiếp tục lăn bánh, tiếng bánh sắt va vào đường ray đều đặn đưa ta trở về với thực tại, ta dần hiểu ra.
Họ đến, là một cái duyên. Họ đi, cũng là một lẽ tự nhiên. Điều day dứt nhất, là khi ta ngoảnh lại, đoạn đường vừa đi qua rực rỡ và ấm áp đến thế. Họ không mang gì của ta đi, nhưng họ để lại một khoảng trống vừa vặn đúng bằng hình hài của họ – một khoảng trống mà không ai khác có thể lấp đầy.
Sự xuất hiện của họ, dù ngắn dù dài, đều có một ý nghĩa riêng. Có người đến để dạy ta cách yêu thương. Có người đến để cho ta một bài học về sự trưởng thành. Có người đến chỉ để cùng ta đi qua quãng đường giông bão nhất, và khi trời quang mây tạnh, họ lặng lẽ rời đi.
Họ không đi cùng ta đến trạm cuối, nhưng họ đã làm cho đoạn đường vừa qua trở nên đáng nhớ vô ngần. Họ là cơn mưa rào mát rượi giữa mùa hạ oi ả, là ngọn lửa nhỏ sưởi ấm ta giữa đêm đông. Họ là mảnh ghép vừa vặn cho bức tranh tâm hồn ta ở đúng thời điểm đó. Khoảnh khắc họ bước song hành, ta đã dốc hết lòng mình. Ta đã vẽ nên một bức tranh tương lai lộng lẫy, nơi có họ và ta trong mỗi nét cọ. Ta đã tin rằng, hai con đường mòn nay đã nhập làm một, và sẽ mãi mãi là một.Để rồi tan vỡ…

Mua Hàng với Shopee
Nhưng thay vì day dứt oán trách “Vì sao nỡ bỏ tôi đi?”, ta nên học cách mỉm cười và biết ơn: “Cảm ơn vì đã đến”.
Bởi vì cuộc đời là một dòng chảy không ngừng. Trạm dừng này qua đi, trạm dừng khác lại tới. Sẽ có những người mới bước lên, và cũng sẽ có những người khác phải nói lời tạm biệt. Điều quan trọng không phải là ai sẽ ở lại đến cuối cùng, mà là trong khoảnh khắc họ ở bên, ta đã sống trọn vẹn và chân thành đến mức nào.
Chuyến tàu vẫn miệt mài tiến về phía trước. Tôi vẫn ngồi bên ô cửa sổ, ngắm nhìn cảnh vật lướt qua. Trong tim tôi, những trạm dừng cũ kỹ đã trở thành những kỷ niệm lấp lánh. Và tôi biết, dù chỉ là đi cùng nhau một đoạn đường, những người đã từng bước qua đời tôi, họ đã góp phần tạo nên tôi của ngày hôm nay.
© Cẩm Lê – blogradio.vn
Bài viết gợi ý
- Huawei khoe ảnh chụp của 3 siêu phẩm chưa ra mắt: Đẹp thế này ai chịu nổi?
Huawei chuẩn bị ra mắt Mate 80 và cả Mate X7 Huawei sẽ giới thiệu loạt thiết bị mới trong tuần tới. Ngoài bản tiêu chuẩn Mate 80, dòng sản phẩm còn có Mate 80 Pro, Mate 80 Pro Max và Mate 80 RS Ultimate Design. Bên cạnh đó, Mate X7 cũng góp mặt như m...
- Lương Bằng Quang và nhiều ca sĩ vướng vòng lao lý 'năm thanh lọc' 2025
- Cứu người bị tai nạn giao thông sẽ được hỗ trợ tiền
- Lamine Yamal rời Tây Ban Nha: Barca thành kẻ dối trá
- Haaland và Doku rực sáng, Man City vùi dập Liverpool
- Việt Nam từ ‘thị trường khán giả’ trở thành điểm đến của những world tour
- Dùng ảnh của mình để làm chủ đề cuộc trò chuyện trên Messenger cực nghệ, bạn đã thử chưa?
- Vượt qua cả Ronaldo, Haaland làm điều không tưởng tại Champions League
