nội dung
blogradio.vn – Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
***
Có những buổi chiều, tôi ngồi nhìn nắng rót qua khung cửa sổ, thấy từng vệt sáng lặng lẽ đổi màu trên bức tường bám đầy rêu phong xanh rì. Thời gian, ở khoảnh khắc ấy, dường như có hình dạng – mềm như một sợi khói, mong manh như cánh chuồn đang đậu trên giọt nước. Và tôi chợt nghĩ: Phải chăng, tất cả những gì ta đang sống, đang giữ, đang cố níu… rồi cũng chỉ là hư ảnh trong cuộc dâu bể mênh mông này? Vũ trụ quá rộng, đời người quá nhỏ. Giữa bao la của tinh cầu và vô tận của thời gian, ta chỉ như một hạt bụi đang tìm cách khẳng định rằng mình từng tồn tại. Nhưng rồi gió đến – nhẹ thôi – cũng đủ khiến bụi tan.
Người xưa từng nói: “Sắc tức thị không, không tức thị sắc.” Mọi vật sinh ra, đều mang trong mình mầm tan rã. Cái đẹp nào chẳng phai, cái mạnh nào chẳng yếu, cái còn nào chẳng mất. Vô thường không phải lời than, mà là quy luật hiển nhiên. Như bông hoa nở để tàn, như sóng vỗ để tan vào biển, như tiếng cười để rồi lặng lại trong im. Con người, suốt đời đi tìm những điều vĩnh hằng – một tình yêu không tàn, một hạnh phúc không đổi, một thanh xuân không phai. Nhưng chính trong khát vọng ấy, ta đã quên mất: vẻ đẹp thật sự nằm ở chỗ nó không thể kéo dài. Nếu hoa mãi nở, ai còn chờ mùa xuân? Nếu nắng mãi ấm, ai còn biết thương mưa? Và nếu con người chẳng phai tàn, ai còn biết quý từng phút giây còn được thở? Vô thường – chính là điều khiến cuộc sống có ý nghĩa. Vì có mất nên ta mới giữ. Vì có chia ly nên ta mới học cách yêu trọn vẹn. Vì có giới hạn nên ta mới biết sống sâu.
Đôi khi, tôi ngẩng nhìn bầu trời đêm – nơi ánh sao trải dài như vệt ký ức của vũ trụ. Trái đất, chỉ là một chấm nhỏ trong biển không gian ấy. Còn ta – con người – lại là một chấm nhỏ hơn trong cái chấm nhỏ ấy. Vậy mà ta yêu, ta ghét, ta giành giật, ta tổn thương nhau… như thể mình là trung tâm của vạn vật. Có lẽ, con người buồn là bởi luôn nghĩ mình có thể điều khiển được cuộc đời. Ta quên rằng, đời không thuộc về ta.

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Chi tiết
Địa chỉ tổ chức
chịu trách nhiệm
hàng hóa
Tên tổ chức chịu
trách nhiệm
hàng hóa
Khu vực xuất xứ
Thời hạn bảo
hành
Điện áp đầu vào
(V)
Công suất (W)
Loại bảo hành
Thương hiệu
750 KIM GIANG
HUNONIC HÀ NộI
Việt Nam
12 tháng
220v
14000
Bảo hành
Công Tơ Điện Hunonic Entec - Giải Pháp Tiết Kiệm Năng Lượng Thông Minh Điều Khiển
Ta sợ vô thường, bởi ta quá quen với việc níu giữ. Giữ tình, giữ người, giữ ký ức, giữ cả những điều đã lặng im từ lâu. Nhưng càng giữ, ta càng thấy đời nặng. Có những thứ chỉ khi buông, mới thấy lòng nhẹ tựa gió. Buông không phải là quên mà là cách ta chấp nhận: mọi thứ đều có lúc phải đổi thay. Người đi, là vì con đường đã đến cuối. Giấc mơ tàn, là vì bình minh đã đến. Ngay cả nỗi đau, cũng chỉ là khách ghé thăm, không ở mãi trong tim ta được. Chúng ta chỉ thực sự lớn khi biết mỉm cười với mất mát. Khi nhìn lại những điều từng khiến mình rơi nước mắt, mà lòng không còn gợn sóng. Khi hiểu rằng, đời không cho ta điều ta muốn, nhưng luôn cho ta điều ta cần để trưởng thành.
Thời gian là họa sĩ kiệm lời, nhưng tuyệt diệu nhất. Nó vẽ nên nếp nhăn trên gương mặt ta, để nhắc rằng thanh xuân đã đi qua. Nó xóa dần dấu chân của người từng thương, để lòng ta học cách tự đứng. Nó cắt gọt, mài giũa, làm ta rách nát – rồi lại lành – bằng những vết sẹo tinh khôi. Thời gian không tàn nhẫn. Nó chỉ công bằng, vì chính nhờ nó, ta mới biết thế nào là thương, là nhớ, là tiếc, là thôi. Nếu không có thời gian, làm sao ta nhận ra mình đã từng hạnh phúc đến thế? Thời gian – chính là bàn tay vô hình nhào nặn con người. Nó lấy đi tuổi trẻ, để trao lại sự bình thản. Lấy đi ngây thơ, để trả về hiểu biết. Lấy đi những gì ta yêu, để ta học cách yêu mà không cần sở hữu.
Có người nói: “Hiểu được vô thường, sẽ thấy đời nhẹ.” Nhưng hiểu thôi chưa đủ – phải chạm được vào vô thường. Chạm trong cách ta nhìn giọt sương tan, trong cách ta tiễn một người đi, trong cách ta ngồi lại giữa đêm và nghe tim mình đập. Khi ấy, ta thấy mọi điều đều đáng quý – kể cả nỗi buồn. Vì nỗi buồn khiến niềm vui có nghĩa. Vì chia ly khiến gặp gỡ thêm sâu. Vì cái chết khiến sự sống trở nên thiêng liêng. Vô thường dạy ta biết cúi đầu, biết nói lời cảm ơn, biết thương lấy hiện tại – vì giây sau thôi, nó có thể hóa thành quá khứ. Không có gì là mãi mãi. Chỉ có tình người, khi đủ sâu, mới vượt qua được giới hạn của thời gian.
Khi ta thôi đòi hỏi cuộc đời phải yên ả, thì lòng mới thật sự bình yên. Khi ta thôi chạy theo cái không giữ được, ta mới thấy điều mình có là đủ. Vô thường không cướp mất gì cả – nó chỉ nhắc ta về bản chất của mọi điều: Cái đẹp là để ngắm, không để giữ. Hạnh phúc là để sống, không để sợ mất. Và đời người là để đi, không để ở mãi một nơi. Người biết sống không phải là người tìm cách thắng thời gian, mà là người sống trọn trong từng khoảnh khắc nó trôi. Họ không sợ mất, vì biết: mất cũng là một dạng còn.Còn trong ký ức, trong thương nhớ, trong vết sẹo – nơi cuộc đời hóa thành điều đáng để kể.
Tôi từng sợ thời gian, sợ đổi thay, sợ mất mát. Nhưng càng sống, tôi càng hiểu: vô thường không phải kẻ thù, mà là người bạn thật. Nhờ vô thường, ta biết trân quý từng phút giây có mặt, ta cũng dám nói lời “cảm ơn”, ta thấm nhuần câu nói: đời người, suy cho cùng, không cần dài – chỉ cần sâu. Vũ trụ bao la, đời người bé nhỏ. Nhưng trong cái bé nhỏ ấy, ta vẫn có thể tạo ra một vũ trụ riêng – bằng lòng biết ơn, sự dịu dàng và ánh sáng nhỏ bé trong tim. Khi ánh sáng ấy còn, dù vô thường đến đâu, đời vẫn đáng sống.
© Lam – blogradio.vn

Tải VPBank
Mời xem thêm chương trình:
Chuyện Hợp Tan Như Gió Cứ Đến Rồi Đi | Radio Tâm Sự
Bài viết gợi ý
- Hướng dẫn cách thêm font chữ vào Photoshop để bạn tùy chỉnh theo ý thích
Hướng dẫn cách thêm font chữ vào Photoshop để bạn tùy chỉnh theo ý thích Đóng góp bởi Nguyễn Thang Khang 1 giờ trước Mới sưu tầm được một bộ font chữ đẹp nhưng lại không biết cách thêm vào Photoshop để sử dụng thì cũng hơi tiếc. Việc cài font thật ra rất ...
- Con gái trầm tính nên học ngành gì?
- Truy bắt đối tượng ‘ngáo đá’, một cán bộ công an bị thương
- Hướng dẫn tải ứng dụng Zalo: Cài đặt, đăng ký và đăng nhập chi tiết
- Từ vụ cháy 6 người thương vong sáng 5-12, làm thế nào để thoát nạn an toàn?
- Viettel Money vs HDBank: "Phổ cập" và "đột phá", ai xứng đáng lên ngôi ở hạng mục Hệ sinh thái tài chính?
- Thời tiết thất thường, thực hiện ngay 7 cách đơn giản giúp phổi thải độc tự nhiên ngay tại nhà
- Cách chuyển danh bạ từ Android sang iPhone nhanh, đơn giản nhất
