blogradio.vn – Khi anh đi khuất sau cửa kiểm soát, em không bước ra ngay. Em đứng đó thêm một lúc lâu, giữa dòng người tấp nập, cảm giác như mình vừa đánh mất điều gì đó rất quý – nhưng chưa bao giờ thực sự thuộc về mình.
***
Anh chưa từng biết rằng có một người con gái đã lặng lẽ yêu anh suốt ngần ấy năm.
Từ những ngày đầu tiên ngồi cạnh anh trong lớp đại học năm nhất – khi mái tóc em còn dài đến lưng và em luôn giấu đôi mắt mình sau gọng kính to – em đã biết tim mình vừa rung lên một nhịp rất lạ. Anh, với giọng nói trầm và nụ cười nghiêng nghiêng, chưa bao giờ nhìn em lâu hơn năm giây. Nhưng với em, năm giây đó là một vết khắc dài đến tận đáy lòng.
Thành phố này rộng lắm, nhưng thế mà mỗi lần em bước ra đường, vẫn luôn tình cờ bắt gặp anh. Có lần ở quán cà phê góc phố Nguyễn Du, khi em vừa kịp bước vào đã thấy anh ngồi đó – tay cầm quyển sách, ánh nắng rọi nghiêng qua khóe mắt. Em đã định quay đi, nhưng rồi lại dừng lại, gọi một ly giống hệt của anh, ngồi ở bàn cách đó ba chiếc ghế. Em không đọc nổi trang nào cả, chỉ mải nhìn anh qua làn khói cà phê mờ mờ, như thể nếu em không nhìn thì anh sẽ tan biến.
Anh chưa từng để ý, nhưng em biết hết những điều nhỏ nhặt về anh. Biết anh thích cà phê không đường, nhưng luôn bỏ thêm một ít sữa để dịu vị đắng. Biết anh thích màu xám tro, ghét ồn ào và thường bật những bản piano không lời mỗi khi trời mưa. Em thậm chí còn biết anh thường quên mang ô, nên có lần em mang sẵn một chiếc dù nhỏ hơn trong túi – chỉ để hy vọng, một ngày nào đó, trời sẽ mưa khi em đi cùng anh.
Nhưng ngày đó không đến.
Chúng ta trôi qua nhau nhẹ như gió. Anh dừng lại ở nhiều người, nói cười với bao gương mặt, còn em vẫn ở lại chỗ cũ – với ánh mắt dõi theo, và trái tim khờ dại cứ đập từng nhịp lệch vì một người không bao giờ thuộc về mình.
Có lần anh kể rằng anh đang thích một cô gái. Khi đó chúng ta ngồi ở ghế đá trong khuôn viên trường, em bên phải anh như thường lệ. Em nghe từng lời anh nói, gật đầu cười như không có gì. Nhưng trong lòng, từng câu chữ anh buông ra cứa sâu như kim.
“Cô ấy xinh lắm,” anh nói, mắt sáng rực lên. “Với cả… cô ấy thông minh nữa. Kiểu con gái khiến người ta muốn chạy theo.”
Lúc ấy, em đã ước gì mình đủ can đảm để hỏi: “Còn em thì sao?”
Nhưng em không dám. Em sợ nếu hỏi, câu trả lời sẽ khiến em không bao giờ còn dám đối diện với chính mình nữa.
Nhiều người bảo em ngốc. Rằng tình yêu không nói ra thì không thể gọi là yêu. Rằng nếu đã đau như vậy thì nên buông. Nhưng làm sao buông được một người đã ở trong từng giấc mơ, từng bài hát em nghe, từng lần em vô thức nhìn vào khoảng không và mỉm cười vì nhớ?
Yêu đơn phương là một cuộc hành trình mà người yêu luôn phải đi một mình. Không ai dẫn lối, không ai chờ đợi. Chỉ có mình em – lặng lẽ bước, lặng lẽ nhớ, và lặng lẽ hy vọng.
Năm thứ hai đại học, anh bắt đầu yêu.
Người con gái anh chọn – đúng như những gì anh từng mô tả – xinh đẹp, dịu dàng, và có nụ cười đủ khiến những kẻ xung quanh phải chậm lại một nhịp. Em không ghen. Em chỉ… thấy lòng trống hoác. Như thể em là khán giả trong một vở diễn mà đáng lẽ mình từng mơ được đứng trên sân khấu.
Em vẫn làm bạn với anh. Vẫn ngồi cùng anh trong căn tin khi anh kể về buổi hẹn hò đầu tiên, vẫn chúc anh hạnh phúc, dù từng câu nói đó giống như đang tự đâm vào tim mình. Em không biết vì sao mình chịu đựng được. Có lẽ vì yêu anh đã trở thành thói quen. Mà thói quen thì khó bỏ.
Có những đêm em bật dậy lúc 2 giờ sáng, tim đập nhanh như thể vừa chạy trốn khỏi một giấc mơ đau đớn. Trong giấc mơ ấy, anh đi xa – rời khỏi thành phố, rời khỏi ký ức em, rời khỏi mọi điều em cố gắng giữ lại. Em không thể với tới anh, dù chỉ là một lời từ biệt.
Sáng hôm sau, em cười với anh như chưa từng có gì xảy ra. Như chưa từng có giấc mơ nào. Như em là một người bạn đúng nghĩa – không hơn, không kém.
Em không trách anh. Bởi vì anh chưa từng hứa gì với em cả. Anh không nợ em một tình yêu. Em chỉ trách mình – vì đã chọn yêu mà không dám nói. Vì đã tự nhốt bản thân trong chiếc lồng của những tưởng tượng, nơi anh luôn quay lại nhìn em, mỉm cười, và nói rằng: “Thì ra là em.”
Nhưng đó chỉ là trong đầu em thôi.
Năm cuối đại học, anh và cô ấy chia tay.
Anh gọi em ra quán cũ – vẫn chiếc bàn cạnh cửa sổ, nơi cả hai từng nói đủ chuyện linh tinh về sách, phim và những mơ mộng tuổi trẻ. Hôm ấy, mưa rơi rất nhẹ. Anh ngồi đó, im lặng một lúc lâu mới nói:
“Chia tay rồi. Hết thật rồi.”
Em không hỏi tại sao. Em chỉ nhìn anh, đôi mắt lạc lõng như một đứa trẻ mất đồ chơi yêu thích. Và tim em lại thắt lại, như một vết thương cũ bị xé toạc.
“Cậu biết không,” anh nói, “có những lúc tớ nghĩ… giá như tớ chọn người khác. Một người gần hơn, hiểu tớ hơn.”
Em nghe mà tim đập loạn. Chẳng lẽ nào – phải chăng cuối cùng anh cũng nhận ra em?
Anh nhìn em lúc đó, rất lâu. Em suýt thốt ra những lời em đã kìm nén bao nhiêu năm: “Em thích anh.”
Nhưng đúng lúc đó, chuông điện thoại anh reo lên. Anh quay đi, giọng vui vẻ:
“Alo? Ừ, anh đang rảnh… Gặp lại à? Được thôi.”
Cuộc gọi kết thúc bằng một nụ cười mà em chưa từng có được.
Em lại lùi về phía sau. Một bước. Rồi thêm một bước nữa.
Và em hiểu – em vẫn chỉ là người đứng ngoài câu chuyện của anh.
Tốt nghiệp, anh đi du học.
Em tiễn anh ở sân bay. Người anh kéo vali đen, tay áo sơ mi xắn gọn, gương mặt háo hức như thể cả thế giới đang chờ đợi. Còn em… chỉ là kẻ giữ chặt tim mình bên ngưỡng cửa chia ly.
“Cảm ơn cậu đã ở cạnh tớ suốt mấy năm qua.” – anh ôm em, rất nhẹ – cái ôm của một người bạn thân.
Em cố không khóc. Chỉ gật đầu. Rồi mỉm cười, như em đã luôn làm.
Khi anh đi khuất sau cửa kiểm soát, em không bước ra ngay. Em đứng đó thêm một lúc lâu, giữa dòng người tấp nập, cảm giác như mình vừa đánh mất điều gì đó rất quý – nhưng chưa bao giờ thực sự thuộc về mình.
Sau ngày tiễn anh đi, em sống trong một thế giới thiếu vắng.
Không thiếu người. Chỉ là thiếu một người.
Người mà mỗi sáng em từng muốn gửi một lời chào. Người mà mỗi khi gặp chuyện vui, em đều nghĩ “phải kể cho anh ấy mới được.” Giờ thì, những lời chưa kịp nói cứ mắc kẹt lại đâu đó, trở thành những khoảng trống âm ỉ trong lồng ngực.
Em vẫn sống. Vẫn đi làm, vẫn cà phê sáng, vẫn gặp bạn bè và cười đùa. Nhưng tất cả như đang diễn ra trên một mặt hồ yên tĩnh mà sâu hoắm – không ai biết được bên dưới là gì. Chỉ mình em biết có một cơn sóng ngầm đang không ngừng vỡ trong tim.
Thỉnh thoảng, anh gửi email. Những dòng kể chuyện cuộc sống ở phương xa, những trải nghiệm mới, những con người mới. Em luôn trả lời, luôn là người bạn kiên nhẫn và lắng nghe. Nhưng khoảng cách ngày một dài ra. Không chỉ về địa lý, mà là khoảng cách giữa hai thế giới: một người đang đi tiếp về phía trước, và một người đã đứng yên quá lâu ở điểm khởi đầu.
Năm anh về nước, em không biết.
Cho đến khi thấy anh xuất hiện trong một bức ảnh bạn bè chia sẻ – với một cô gái khác, nụ cười quen thuộc, tay anh vòng qua eo cô ấy rất tự nhiên. Em nhìn tấm ảnh đó cả buổi chiều. Không buồn, không khóc. Chỉ… trống rỗng.
Em đã nghĩ, sau từng ấy năm, mình có thể quên. Nhưng hóa ra, quên một người không phải là điều khó nhất. Khó nhất là quên cái cảm giác đã từng hy vọng. Quên việc mỗi ngày tỉnh dậy đều mong được yêu thương, dù chỉ là trong tưởng tượng.
Tối hôm ấy, em viết cho anh một bức thư – không gửi.
“Anh à,
Có những điều em chưa bao giờ nói. Có lẽ vì em sợ, hoặc vì em quá yêu anh để làm mọi thứ rối tung lên.
Em đã thích anh từ năm nhất, từ những buổi sáng sớm chúng ta cùng ngồi học, từ cách anh gọi em là ‘kẻ kỳ quặc dễ thương’.
Em đã đi qua suốt những năm tháng tuổi trẻ, chỉ để dõi theo một người mà em chưa từng dám níu giữ.
Anh chưa bao giờ thuộc về em. Nhưng em vẫn tự lừa mình rằng, chỉ cần ở bên cạnh anh là đủ.
Giờ thì anh đã hạnh phúc, phải không?
Còn em… em mừng cho anh. Thật đấy. Nhưng mừng trong lặng im thì cũng giống như khóc mà không có nước mắt.
Nếu một ngày nào đó anh đọc được bức thư này, thì hãy biết rằng đã từng có một người con gái – rất gần mà cũng rất xa – đã yêu anh bằng tất cả những gì cô ấy có. Và tình yêu ấy, dù không được đáp lại, vẫn là điều đẹp nhất trong cuộc đời cô ấy.
Chỉ là… nó buồn quá lâu mà thôi.
– Em”
Em gấp lá thư lại, đặt trong một cuốn sách cũ, rồi cất vào ngăn kéo. Không phải vì em chờ ngày gửi đi. Mà vì em cần giữ nó như một minh chứng – rằng em từng yêu, thật lòng, và trọn vẹn.
Có một đêm mưa, em trở lại quán cà phê năm xưa. Bàn cạnh cửa sổ vẫn ở đó. Em gọi ly cà phê không đường, thêm một chút sữa – như ngày xưa anh từng thích. Ngoài trời, mưa rơi rất nhẹ. Em nhìn qua ô kính, thấy những vệt nước chảy xuống như những giọt ký ức. Em mỉm cười – một nụ cười không còn đau, nhưng cũng không còn hy vọng.
Em biết, em sẽ ổn. Không phải vì em đã quên anh. Mà vì em học được cách sống với một tình yêu không cần đáp lại.
© Nguyễn Ánh Dương – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Đi Qua Những Vết Thương Quá Khứ Là Năm Tháng Bình Yên | Blog Radio
Công Nghệ
Trật tự ngành chip thay đổi: Samsung mất vị trí số 1 vào tay đối thủ đồng hương
Th8
Thể Thao
Tin chuyển nhượng hôm nay 16/8: MU nhắm trò cũ Amorim thay Baleba; Barca giữ chân trụ cột
Th8
Công Nghệ
Xiaomi và cuộc cách mạng “giá trị” đang định hình lại thị trường smartphone Việt
Th8
Thời Sự
Kẻ sàm sỡ bị cô gái truy đuổi, đánh ở Metro TPHCM: Nhiều người nhận là nạn nhân
Th8
Thể Thao
Kết quả bóng đá Ngoại hạng Anh 2025/26 mới nhất
Th8
Giải Trí
MC Diệp Chi thay đổi không nhận ra sau 19 năm xuất hiện trên VTV
Th8
Radio My
Hàng xóm của Mark Zuckerberg bức xúc vì phải chịu nhiều phiền toái
Th8
Thể Thao
Nhận định bóng đá hôm nay 16/8: Wolves vs Man City, Mallorca vs Barcelona
Th8
Thời Sự
Xây dựng xã Phúc Thịnh trở thành đô thị thông minh, trung tâm tài chính – thương mại – dịch vụ
Th8
Ẩm Thực
Khách Tây thử món phở giá nửa triệu đồng ở sân bay Tân Sơn Nhất, chấm 8 điểm
Th8
Thời Sự
Thời tiết trên cả nước dịp Quốc khánh 2/9 như thế nào?
Th8
Thể Thao
Ra mắt Liên đoàn bóng chuyền Hà Nội
Th8
Giải Trí
Tùng Dương: ‘Nguyễn Văn Chung rất hiền, chiều tôi hơn chiều người yêu’
Th8
Sức Khỏe
Thai nhi 21 tuần bị cắt cụt các ngón tay vì một thứ “sắc hơn dao” ngay trong bụng mẹ
Th8
Sức Khỏe
Sở Y tế TP HCM đề nghị đình chỉ vĩnh viễn phòng khám “vẽ bệnh moi tiền” tái phạm nhiều lần
Th8
Thể Thao
Sự tiến hoá của các thủ môn: Khi thủ môn là tiền đạo đầu tiên
Th8
Thời Sự
Quyết tâm xây dựng phường Phương Liệt văn minh, hiện đại
Th8
Thể Thao
Tin tức về chuyển nhượng 15/8: MU ký Gallagher, Bayern cứu Nkunku
Th8
Giải Trí
Xúc động ngắm nhìn hình ảnh ‘Những người con của Tổ quốc’
Th8
Sức Khỏe
Người chồng “nhận án vô sinh”, 2 tháng sau vỡ òa vì vợ mang thai tự nhiên
Th8
Công Nghệ
Xiaomi ra mắt điện thoại mỏng chỉ 8,4mm nhưng có pin 7.000mAh, giá lại rẻ: Công nghệ pin silicon carbon đã thành tiêu chuẩn mới
Th8
Công Nghệ
Hướng dẫn cách sử dụng ứng dụng DMSS để kết nối và điều khiển camera Dahua thuận tiện
Th8
Thời Sự
Khơi dậy tiềm năng Ba Vì trong giai đoạn mới
Th8
Thời Sự
Băng qua đường sắt, người phụ nữ đi bán cá bị tàu cán tử vong lúc rạng sáng
Th8
Thể Thao
Link xem trực tiếp bóng chuyền nữ U21 Việt Nam vs Chile hôm nay 15/8/2025
Th8
Radio My
Từ ngày tôi kiếm được ít tiền đi, vợ làm những việc khiến tôi muốn khóc
Th8
Sức Khỏe
3 món ăn sáng yêu thích của tế bào ung thư, không muốn bị ung thư vây hãm nên ăn ít
Th8
Thể Thao
4 tân binh của Liverpool thể hiện ra sao trong trận ra mắt Premier League?
Th8
Công Nghệ
Galaxy Tab S11 hé lộ thông tin pin và tính năng, chuẩn bị ra mắt tháng 9
Th8
Công Nghệ
Nvidia, AMD đồng ý trả cho Hoa Kỳ 15% doanh thu bán chip tại Trung Quốc
Th8
Thời Sự
Đại hội Đảng bộ xã Ứng Hòa đặt mục tiêu xây dựng quê hương giàu bản sắc, nhân dân hạnh phúc
Th8
Thời Sự
Chiêu hút ‘con bạc’ ngoại quốc của ông trùm Câu lạc bộ Lucas Palace ở Hà Nội
Th8
Thể Thao
Premier League 2025/26 khai mạc: Tham vọng Liverpool
Th8
Giải Trí
NSƯT Ngọc Huyền một thời sexy, Phương Linh khoe loạt hình xăm trước biển
Th8
Sức Khỏe
Cà phê tốt nhưng không nên kết hợp với 5 thực phẩm này: Cực hại sức khoẻ, ảnh hưởng dạ dày và tim mạch
Th8
Công Nghệ
Xiaomi lại có điện thoại giá rẻ đáng mua: Thiết kế đẹp, màn hình 144Hz, pin 7.000mAh
Th8
Thể Thao
Nhận định, soi tỷ lệ Brest vs Lille 21h00 ngày 17/8, vòng 1 Ligue 1
Th8
Công Nghệ
Video cận cảnh iPhone 17 Air, màu sắc chưa từng xuất hiện
Th8
Thời Sự
Xây dựng Đảng bộ vững mạnh, kiến tạo Xuân Đỉnh trở thành đô thị thông minh, kiểu mẫu
Th8
Ẩm Thực
Danh hài Trấn Thành khen ngon, quán ăn núp hẻm đông khách từ sáng đến chiều tối
Th8
Thời Sự
Đồng Nai ‘xin’ hơn 27.000 tỷ đồng làm cầu Cát Lái và đường nối Vành đai 4 TPHCM
Th8
Thể Thao
HLV Mai Đức Chung: Lợi thế của tuyển nữ Việt Nam chỉ là lý thuyết
Th8
Giải Trí
Cặp diễn viên là vợ chồng thật ngoài đời đóng phim 18+ nhận mưa lời khen
Th8
Thời Sự
Ai là nữ bộ trưởng duy nhất của hai Bộ lớn?
Th8
Radio My
Cụ ông nổi tiếng yêu vợ, cuối đời nói 1 câu khiến hàng triệu trái tim thổn thức
Th8
Sức Khỏe
Phát hiện bất ngờ: Bạn thực sự nên ăn bao nhiêu trứng mỗi ngày?
Th8
Sức Khỏe
Bỏ ra 8 triệu chỉ để ăn vài miếng sứa đầu đạn đang hot: Vừa đắt mà lại chả có vị gì đặc biệt!
Th8
Công Nghệ
Back to School: Sắm đồng hồ xịn cho bé yêu đến trường, hàng loạt đồng hồ thời trang – smartwatch ưu đãi giá tốt
Th8
Thời Sự
Phân luồng giao thông phục vụ chương trình “Tự hào người Việt Nam” tại Hà Nội
Th8
Thời Sự
Gây tai nạn, giấu xe trong nghĩa trang, người đàn ông liều lĩnh tấn công cảnh sát
Th8
Giải Trí
Từ concert ‘Tổ quốc trong tim’ nghĩ về tương lai đất nước
Th8
Thời Sự
Hà Nội quyết tâm cao nhất để Lễ kỷ niệm 80 năm Quốc khánh 2/9 thành công
Th8
Thời Sự
Mặt trận Tổ quốc xã Thượng Phúc đóng góp nhiều ý kiến vào văn kiện Đại hội
Th8
Thời Sự
Hiệu trưởng nhắn nhủ tân cử nhân: ‘Thành công không phải là phải thật giàu’
Th8
Công Nghệ
Apple gia nhập “Threads city”
Th8
Thể Thao
Lịch thi đấu bóng đá hôm nay 14/8
Th8
Thời Sự
Vỡ bể chứa nước, người phụ nữ và bé 3 tuổi đứng cạnh tránh nắng tử vong
Th8
Thời Sự
Kiến tạo phường Phú Lương phát triển giàu mạnh, văn minh
Th8