blogradio.vn – Trong giấc ngủ chập chờn, cô mơ thấy mẹ về, vẫn nụ cười ấy, bàn tay ấy – dịu dàng chạm vào tóc cô như muốn bảo với cô: “Hãy vững vàng và yên vui với sự lựa chọn của con.” Lời nhắc làm cô chợt nhớ, đã bao lâu rồi cô không thật sự sống nhẹ tênh?
***
Chiều rơi nhẹ như làn khói mỏng. Ánh sáng cuối cùng len lỏi qua tán lá bằng lăng hoa màu tím, rắc lên mái tóc Linh một màu nhớ nhung lặng lẽ. Cô ngồi trên băng ghế gỗ trong sân tòa án, lòng trống hoác như căn phòng không người ở. Cách mấy bước chân, Phong đứng lặng yên như một bức tượng, mắt nhìn đăm đăm vào vệt nắng đang trượt dần trên mặt sân gạch.
Tờ giấy ly hôn còn vương mực dấu tòa án chưa khô trên tay mỗi người đánh dấu đoạn tình năm năm, với khởi đầu bằng ánh nhìn rồi kết thúc trong một cái gật đầu nhẹ tênh. Không có nước mắt, không có giận dữ, chỉ có sự im lặng kéo dài bằng cả một cuộc đời không còn giao nhau.
“Đi uống cà phê không?” – Phong hỏi, giọng nhẹ như gió sớm.
Linh khẽ gật đầu khi bất giác nhìn thấy trong tri giác bầy chim bồ câu – “Biểu tượng của hòa bình” – đang tản khắp mặt sân nhặt những hạt cỏ mọc lên qua kẽ gạch.
Quán góc phố vẫn thế, bàn gỗ sờn màu sơn, ly đen đá đắng ngắt, và khúc nhạc Pháp cũ kỹ như chính mối tình họ từng có. Họ ngồi đối diện nhau. Tờ giấy ly hôn cuộn tròn được cột lại bằng vòng thun buộc tóc nằm bên lọ hoa trang trí bàn cà phê như một khoảng trống không thể lấp đầy. Linh đưa mắt nhìn nó thật lâu, cảm giác như đang nhìn lại chính mình trong một chiếc gương nứt – méo mó, không còn nguyên vẹn. Tòa án đã ra phán quyết, luật pháp đã ghi tên họ vào hai lối rẽ. Nhưng có một thứ mà không tòa án nào định đoạt được, đấy là: nỗi đau. Nó nằm trong tim, lặng lẽ, âm ỉ như ngọn lửa âm dưới đống tro tưởng đã nguội.
Phong ngồi đó, vẫn dáng người quen thuộc, nhưng ánh mắt đã khác. Không còn lấp lánh những điều chưa giãi bày, mà chỉ còn sự yên lặng mỏi mệt. Anh nói vài câu, giọng nhẹ, cố giữ vẻ bình thản – và cô cũng vậy. Cả hai như hai diễn viên đang hoàn thành cảnh cuối của một vở kịch buồn mà chẳng ai muốn diễn nữa.
Cà phê nguội dần, để lại một dư vị đắng nơi đầu lưỡi. Cô nhấp một ngụm nhỏ, lặng lẽ nghĩ rằng có lẽ tình yêu cũng như vậy – khi còn nóng thì nồng nàn, khi nguội rồi thì chẳng thể hâm lại bằng lời xin lỗi hay kỷ niệm. Một nỗi buồn âm thầm, mềm như sương, phủ kín lòng họ.
“Em thấy sao?” – Phong hỏi.
“Nhẹ!” – Linh đáp, giọng cô rơi vào ly cà phê, chìm ngỉm – “Như trút bỏ một chiếc áo chật. Nhưng cũng lạnh.”
Phong không nói gì. Một cơn gió lùa vào mang theo mùi hoa sữa se lòng. Linh bỗng nghĩ: “Có thể tình yêu chưa đủ.” Có thể… họ chưa từng thật sự học cách “mến” nhau.
Khi đứng dậy, cô nhìn anh lần cuối – không phải để níu kéo, mà để chào tạm biệt một người từng rất quan trọng. Chuyện cũ, cô cất lại trong tim như một bản nhạc cũ. Người cũ, cô để lại nơi quán quen. Bước ra ngoài, trời se lạnh, gió nhẹ thổi qua vai áo mỏng. Nhưng cô biết, có những mùa đông không vì thế mà kéo dài mãi.
***
Căn hộ tầng bảy của Linh luôn đón bình minh mỗi sáng. Những tia nắng sớm vàng au, tươi mới ùa qua khung cửa sổ kính, tràn vào căn phòng, phơi khô những khoảng lặng luẩn quất đọng cả ở trong góc chết của căn hộ. Cô sống cùng Su – con trai bảy tuổi của hai người. Su có đôi mắt đen tròn và giọng nói ríu rít như chim non, luôn khuấy động bầu không khí trầm lắng do người mẹ vô thức tạo thành.
Ngày trôi qua như dòng sông không gợn sóng. Sớm đưa con đi học, đến nơi làm việc, chiều tan làm, đớn con và ghé qua chợ, rồi nấu ăn, dọn dẹp… Guồng quay này nhìn bề ngoài tưởng an toàn nhưng lại rỗng không. Thi thoảng cô hẹn hò. Những cuộc gặp gọn gàng, lịch thiệp, không sai sót, cũng chẳng xúc động.
Có người đàn ông từng nắm tay cô giữa một quán ăn đông đúc, nói: “Anh nghĩ, mình hợp nhau!” Cô chỉ cười vì thấy trong mắt mình không có bóng người đàn ông. Cảm xúc từng là lửa, giờ là tro nguội.
Linh nhắn tin cho Mai, người bạn thân nhất của cô:
“Có lẽ tao bị chai lỳ cảm xúc rồi. Không rung động trước bất kỳ người đàn ông nào.”
Mai gọi điện thoại lại:
“Mày đâu có chai lỳ. Mày chỉ đang tìm lại Phong trong những người không phải là Phong, rồi thất vọng vì họ không đủ giống.”
Linh bật cười. Màu ký ức tràn về. Ngày chung sống đời sống vợ chồng, cô từng giận Phong vì cái tất vứt lung tung, đôi giày thả bừa bãi…, vì quên ngày kỷ niệm. Nhưng cô cũng đã từng cười khi anh giả giọng hoạt hình kể chuyện cho con trai nghe, hay im lặng khi thấy anh đợi mình trước ngõ mỗi buổi làm tăng ca.
Cô đã từng viết những lá thư cho Phong, nhưng chưa bao giờ gửi. Lá thư cuối cùng chỉ có một dòng: “Mình từng thương nhau, nhưng chưa đủ. Mình cũng từng mến nhau, nhưng chỉ đủ để nhớ mãi.” Rồi gim lại trong hộp thư nháp.
Cái tôi, một khi phình to, tình yêu cũng hóa bé nhỏ. Và cả cô và Phong đã để nó nuốt mất những điều giản dị nhất.
***
Buổi họp phụ huynh đầu năm lớp hai của Su, Linh đến sớm, ngồi hàng đầu. Phong thái chậm rãi, khoan thai như quý bà của cô khi ngồi bỗng bị sững lại khi thấy Phong cũng có mặt. Anh ngồi cạnh cô giáo chủ nhiệm, một người phụ nữ đẹp, dịu dàng, ánh mắt trầm, điềm tĩnh.
Sau buổi họp, Phong bước đến bên cô. Vẫn ánh nhìn cũ, nhưng có phần lắng lại:
“Su vẫn thích vẽ chứ?”
“Ừ! Vẫn đòi mẹ mua màu nước đắt tiền.”
Phong cười, nụ cười hơi chùng xuống, như mùa thu trôi chậm qua một mái hiên xưa.
“Nếu ngày ấy mình không cố hơn thua… em có nghĩ khác không?”
Linh không trả lời. Trong lòng cô một điều gì đó mơ hồ trỗi dậy. Không hẳn là tiếc, không hẳn là nhớ, chỉ là một khoảng trống chưa kịp đặt tên. Có lẽ, hiểu nhau mới là điều nên học hơn là giành lấy phần đúng.
Họ đi bộ bên nhau một đoạn. Trên vỉa hè lát đá, Phong cúi người nhặt chiếc mũ rơi giúp một bé gái. Anh cười và nói vài câu với bé rồi đứng dậy nhìn Linh:
“Anh đã học được cách lắng nghe nhiều hơn.”
Linh nhìn anh, bất chợt thấy lòng mình dịu lại. Con người, nếu thực sự thay đổi vì một lần đổ vỡ, thì sự đổ vỡ ấy không vô nghĩa.
***
Cuối tuần Linh đưa con trai về quê. Ngôi nhà cấp bốn theo kiến trúc truyền thống, mái ngói cũ kỹ của cô Sáu vẫn bình yên như thuở nào. Khói bếp luẩn quẩn trong không trung, mùi vỏ bưởi khô treo dưới mái hiên thoang thoảng theo làn gió nhẹ. Cô Sáu vừa rót trà, vừa hỏi Linh, giọng nhỏ nhẹ, ân cần:
“Con sống sao rồi?”
“Con ly dị rồi.” – Linh buột miệng trả lời như thể nói về người khác.
Cô Sáu không tỏ vẻ ngạc nhiên. Bà lặng lẽ đến chiếc tủ hai buồng sơn màu cánh dán, mở cửa tủ lấy ra tấm ảnh cưới cũ mang đưa Linh xem, miệng nở nụ cười mỉm:
“Hồi đó, chú mày nóng như lửa. Có lần cô lỡ bỏ nhiều muối vào món ăn chú thích, ông bỏ đi ba ngày. Ngày thứ tư về, mua bó rau muống đặt lên bàn bếp. Không nói gì.”
“Rồi làm hòa.” – Linh cười, phụ họa.
“Ừ, vì còn mến. Không cần xin lỗi. Mến thì về.”
Linh lặng người. Chữ “Mến” bất giác rơi vào lòng cô như hạt mưa đầu mùa – rất nhỏ. Nó không rực rỡ như yêu, không mãnh liệt như đam mê, nhưng là thứ để người ta chọn chữ “Nhịn”, chọn chữ “Chờ”, chọn cùng nhau bước tiếp.
Buổi tối, Su ngủ say. Linh trằn trọc trong căn nhà cũ, nơi từng in dấu bao kỷ niệm. Trần nhà thấp, tường vách gỗ thở ra mùi ẩm mốc lẫn mùi tro củi cô khơi lên ở bữa cơm chiều, khiến cô như được trở về những ngày thơ bé. Mẹ cô ngồi bên bếp lửa, tay thoăn thoắt đảo những ngọn rau bí xanh ngắt trên chảo, miệng khẽ hát một khúc dân ca. Tiếng hát của mẹ cô tan trong tiếng côn trùng râm ran ngoài vườn, tiếng lá khô xào xạc trong đêm, và cả tiếng trái tim cô đang đập khe khẽ, buốt giá. Cô thấy mình bé nhỏ, trơ trọi như một đứa trẻ lạc mẹ, dù đã đi qua bao năm tháng. Sự đơn độc không chỉ là trạng thái của hiện tại, mà còn là dư vang của những mất mát không bao giờ được gọi tên. Cô đã sống mạnh mẽ giữa phố thị, đã học cách kiên cường với đời, nhưng chỉ một đêm trở về mái nhà xưa, mọi lớp vỏ bọc đều rơi rụng. Nỗi nhớ mẹ không còn là một cảm xúc, mà như một phần da thịt âm thầm rớm máu. Cô ước gì có thể quay lại một lần, vùi vào lòng mẹ để được khóc tức tưởi vì mắc lỗi đánh rơi điều mong mỏi nhất của mẹ cô trước lúc đi xa là mẹ ở trên trời cao nhìn thấy cô hạnh phúc.
Giờ đây cô nằm đó, mắt mở trừng, lòng chật cứng nỗi nhớ mẹ và nuối tiếc. Trong giấc ngủ chập chờn, cô mơ thấy mẹ về, vẫn nụ cười ấy, bàn tay ấy – dịu dàng chạm vào tóc cô như muốn bảo với cô: “Hãy vững vàng và yên vui với sự lựa chọn của con.” Lời nhắc làm cô chợt nhớ, đã bao lâu rồi cô không thật sự sống nhẹ tênh?
***
Chủ nhật, Su được bố đến đón đi chơi. Hiểu tình cảm bố con, Linh không điện thoại hỏi, không sốt ruột. Đêm muộn, Linh đang xắp sách vở vào ba lô cho Su đến lớp sáng hôm sau, thì Phong gọi điện đến:
“Su hơi bị sốt. Anh đang đưa con về với em.”
Cô bật dậy, chỉ mười phút sau, Phong đứng ở cửa, mặt lo âu, tay bế Su đang nóng hầm hập và luôn miệng giải thích:
“Được ngày chơi với bố, hai bố con mải chơi ở công viên nên con ngấm lạnh…”
“Không sao! Có em đây rồi. Con sẽ ổn ngay thôi.” – Cô nói, ôm cu Su vào lòng, nhẹ áp gò má vào trán con thay chiếc cặp nhiệt độ và thì thầm những lời chỉ có tình mẫu tử mới hiểu.
Nhìn con trai trong lòng mẹ, Phong thấy lòng mình nhói đau, một cơn đau âm thầm, sắc lẹm. Thằng bé từng rúc vào lòng anh, từng có thói quen mút ngón tay mỗi khi ngủ trên tay vai anh, từng gọi anh là “người hùng” cùng với ánh mắt ngưỡng mộ. Giờ đây nó vẫn là con trai anh, nhưng lại xa vời như một giấc mơ đã khép lại. Gió cuộn hành lang chung cư làm anh rùng mình. Không phải vì lạnh, mà vì nỗi cô đơn lan khắp tế bào da thịt. Anh nhận ra có những mất mát không ồn ào, không giành giật, chỉ lặng lẽ rút khỏi đời mình, như ánh nắng chiều vừa khuất sau rặng lá, mang theo cả hơi ấm và ánh sáng.
Phong thểu não rời đi sau khi Linh xác nhận: “Con không sao đâu anh!”
Cả đêm cô thức trắng. Lau trán, nghiền thuốc cho con uống, ru con ngủ. Mỗi lần Su rên nhẹ, tim cô lại nhói. Trong khoảng lặng ấy, cô nghĩ về Phong. Không còn giận dữ, cũng chẳng còn oán trách, chỉ là một nỗi lặng lẽ chạm vào tim khi nhớ. Cô nhớ những ngày tháng mỏi mệt với những bất đồng không tên, những khoảng cách không thể lấp đầy, sự lặng im kéo dài triền miên giữa hai người. Cô nhớ những điều anh đã từng làm cho gia đình – những buổi anh về muộn vì công việc, những lần anh chơi đùa cùng con, hay cả cái cách anh âm thầm sửa cái vòi nước rò rỉ mà không một lời than phiền… Tất cả giờ chỉ còn là những mảnh ghép cũ, không hoàn hảo, nhưng chân thật. Cô chưa từng mong quay lại, cũng không tiếc nuối, chỉ là một thoáng nghĩ về một người đã từng cùng mình đi qua một đoạn đường đời. Bất giác cô khẽ siết tay con như một lời cảm ơn với tất cả những gì đã qua.
Sáng hôm sau, Phong quay lại sớm. Nhìn thấy Su ngủ ngoan trong vòng tay Linh, anh đứng rất lâu.
“Em là người mẹ duy nhất mà con cần.”
Linh không trả lời, chỉ cúi xuống hôn nhẹ lên trán con. Cái tôi, nếu biết lùi một bước, có khi lại nhìn thấy người khác rõ hơn.
***
Một chiều chớm thu, trời se lạnh, nắng nghiêng vàng trên phố, Linh ghé quán cà phê cũ. Vẫn tiếng nhạc xưa, vẫn những chiếc bàn gỗ quen.
Cô không ngạc nhiên khi thấy Phong. Như thể định mệnh đặt sẵn người này trong đời người kia. Không cần lý do.
“Em vẫn thích đen nóng không đường?” – Anh hỏi.
“Ừ, vẫn vậy.”
Họ lại ngồi đối diện nhau, kể cho nhau nghe về những điều nhỏ nhặt. Su học bơi, học vẽ, công việc của cô ở cơ quan… và cả những lần trễ tàu khi đi công tác. Không ai nhắc chuyện cũ. Vì quá khứ, nếu không đau, thì cũng đã thành bụi.
“Anh nghĩ… người ta không cần yêu dữ dội, chỉ cần mến đủ lâu.” – Phong nói, mắt như dõi theo cánh chim lạc trong trí tưởng tượng.
Linh gật đầu. Cô hiểu. Mến, không bắt đầu bằng trái tim rực cháy, nhưng có thể giữ nhau qua mùa gió lớn. Không ràng buộc, nhưng không buông.
Khi đứng dậy chào nhau ra về, Phong chậm rãi:
“Nếu bây giờ không cần ai đúng, ai sai nữa… có thể làm bạn không?”
Linh nhìn anh, mắt thoáng buồn.
Ngoài trời, gió xào xạc. Một chiếc lá bay đến, đậu xuống bàn, nằm yên như một dấu nặng.
© Ngô Hữu Khoa – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Chúc Bạn Có Cuộc Đời Như Bạn Mong Muốn | Radio Tâm Sự
Ẩm Thực
Khách Tây thử món phở giá nửa triệu đồng ở sân bay Tân Sơn Nhất, chấm 8 điểm
Th8
Thời Sự
Thời tiết trên cả nước dịp Quốc khánh 2/9 như thế nào?
Th8
Thể Thao
Ra mắt Liên đoàn bóng chuyền Hà Nội
Th8
Giải Trí
Tùng Dương: ‘Nguyễn Văn Chung rất hiền, chiều tôi hơn chiều người yêu’
Th8
Sức Khỏe
Thai nhi 21 tuần bị cắt cụt các ngón tay vì một thứ “sắc hơn dao” ngay trong bụng mẹ
Th8
Sức Khỏe
Sở Y tế TP HCM đề nghị đình chỉ vĩnh viễn phòng khám “vẽ bệnh moi tiền” tái phạm nhiều lần
Th8
Thể Thao
Sự tiến hoá của các thủ môn: Khi thủ môn là tiền đạo đầu tiên
Th8
Thời Sự
Quyết tâm xây dựng phường Phương Liệt văn minh, hiện đại
Th8
Thể Thao
Tin tức về chuyển nhượng 15/8: MU ký Gallagher, Bayern cứu Nkunku
Th8
Giải Trí
Xúc động ngắm nhìn hình ảnh ‘Những người con của Tổ quốc’
Th8
Sức Khỏe
Người chồng “nhận án vô sinh”, 2 tháng sau vỡ òa vì vợ mang thai tự nhiên
Th8
Công Nghệ
Xiaomi ra mắt điện thoại mỏng chỉ 8,4mm nhưng có pin 7.000mAh, giá lại rẻ: Công nghệ pin silicon carbon đã thành tiêu chuẩn mới
Th8
Công Nghệ
Hướng dẫn cách sử dụng ứng dụng DMSS để kết nối và điều khiển camera Dahua thuận tiện
Th8
Thời Sự
Khơi dậy tiềm năng Ba Vì trong giai đoạn mới
Th8
Thời Sự
Băng qua đường sắt, người phụ nữ đi bán cá bị tàu cán tử vong lúc rạng sáng
Th8
Thể Thao
Link xem trực tiếp bóng chuyền nữ U21 Việt Nam vs Chile hôm nay 15/8/2025
Th8
Radio My
Từ ngày tôi kiếm được ít tiền đi, vợ làm những việc khiến tôi muốn khóc
Th8
Sức Khỏe
3 món ăn sáng yêu thích của tế bào ung thư, không muốn bị ung thư vây hãm nên ăn ít
Th8
Thể Thao
4 tân binh của Liverpool thể hiện ra sao trong trận ra mắt Premier League?
Th8
Công Nghệ
Galaxy Tab S11 hé lộ thông tin pin và tính năng, chuẩn bị ra mắt tháng 9
Th8
Công Nghệ
Nvidia, AMD đồng ý trả cho Hoa Kỳ 15% doanh thu bán chip tại Trung Quốc
Th8
Thời Sự
Đại hội Đảng bộ xã Ứng Hòa đặt mục tiêu xây dựng quê hương giàu bản sắc, nhân dân hạnh phúc
Th8
Thời Sự
Chiêu hút ‘con bạc’ ngoại quốc của ông trùm Câu lạc bộ Lucas Palace ở Hà Nội
Th8
Thể Thao
Premier League 2025/26 khai mạc: Tham vọng Liverpool
Th8
Giải Trí
NSƯT Ngọc Huyền một thời sexy, Phương Linh khoe loạt hình xăm trước biển
Th8
Sức Khỏe
Cà phê tốt nhưng không nên kết hợp với 5 thực phẩm này: Cực hại sức khoẻ, ảnh hưởng dạ dày và tim mạch
Th8
Công Nghệ
Xiaomi lại có điện thoại giá rẻ đáng mua: Thiết kế đẹp, màn hình 144Hz, pin 7.000mAh
Th8
Thể Thao
Nhận định, soi tỷ lệ Brest vs Lille 21h00 ngày 17/8, vòng 1 Ligue 1
Th8
Công Nghệ
Video cận cảnh iPhone 17 Air, màu sắc chưa từng xuất hiện
Th8
Thời Sự
Xây dựng Đảng bộ vững mạnh, kiến tạo Xuân Đỉnh trở thành đô thị thông minh, kiểu mẫu
Th8
Ẩm Thực
Danh hài Trấn Thành khen ngon, quán ăn núp hẻm đông khách từ sáng đến chiều tối
Th8
Thời Sự
Đồng Nai ‘xin’ hơn 27.000 tỷ đồng làm cầu Cát Lái và đường nối Vành đai 4 TPHCM
Th8
Thể Thao
HLV Mai Đức Chung: Lợi thế của tuyển nữ Việt Nam chỉ là lý thuyết
Th8
Giải Trí
Cặp diễn viên là vợ chồng thật ngoài đời đóng phim 18+ nhận mưa lời khen
Th8
Thời Sự
Ai là nữ bộ trưởng duy nhất của hai Bộ lớn?
Th8
Radio My
Cụ ông nổi tiếng yêu vợ, cuối đời nói 1 câu khiến hàng triệu trái tim thổn thức
Th8
Sức Khỏe
Phát hiện bất ngờ: Bạn thực sự nên ăn bao nhiêu trứng mỗi ngày?
Th8
Sức Khỏe
Bỏ ra 8 triệu chỉ để ăn vài miếng sứa đầu đạn đang hot: Vừa đắt mà lại chả có vị gì đặc biệt!
Th8
Công Nghệ
Back to School: Sắm đồng hồ xịn cho bé yêu đến trường, hàng loạt đồng hồ thời trang – smartwatch ưu đãi giá tốt
Th8
Thời Sự
Phân luồng giao thông phục vụ chương trình “Tự hào người Việt Nam” tại Hà Nội
Th8
Thời Sự
Gây tai nạn, giấu xe trong nghĩa trang, người đàn ông liều lĩnh tấn công cảnh sát
Th8
Thể Thao
Bảng xếp hạng V-League 2025/26 – Vòng 1 mới nhất
Th8
Thời Sự
Một thí sinh tăng vọt 7,65 điểm sau phúc khảo điểm thi tốt nghiệp THPT
Th8
Radio My
Chờ đợi 10 năm để ly hôn, chồng bất ngờ đem về tờ giấy khiến vợ rụng rời
Th8
Sức Khỏe
Bí ẩn loài thỏ mọc ‘sừng’ khiến nhiều người rùng mình
Th8
Công Nghệ
Trên tay điện thoại đối thủ của Xiaomi: Giá chỉ hơn 3 triệu nhưng có thiết kế đẹp, nút AI riêng, camera 50MP
Th8
Thời Sự
Nghệ An yêu cầu các sở, ngành lập danh sách tối thiểu 5% cán bộ, công chức để điều động về xã
Th8
Thời Sự
Danh tính đối tượng rao bán túi Louis Vuitton, Chanel, Gucci chiếm đoạt hơn 6 tỷ đồng
Th8
Công Nghệ
Huawei: Từ bầm dập vì Mỹ đến thủ lĩnh ‘ba đầu, sáu tay’ của Trung Quốc
Th8
Sức Khỏe
Bác sĩ quên chỉ định xét nghiệm, 4 năm sau, bệnh nhân phát hiện ung thư giai đoạn cuối
Th8
Thời Sự
Vụ Phó Bí thư xã lái xe biển xanh đâm 1 trẻ tử vong: Chủ tịch tỉnh chỉ đạo gì?
Th8
Công Nghệ
iOS 18.6 ra mắt chính thức: Toàn bộ những thay đổi mới
Th8
Thời Sự
Xã Phú Xuyên đẩy nhanh tiến độ cấp đổi thẻ đảng viên
Th8
Thể Thao
Top 10 chuyển nhượng lịch sử: Neymar vượt xa Ronaldo
Th8
Thời Sự
Nhà báo Phan Văn Lâm được giao phụ trách Tạp chí Pháp luật và Phát triển
Th8
Thể Thao
Barca tước băng đội trưởng Ter Stegen, nguy cơ loạn to
Th8
Radio My
Đón con đầu lòng, thủ môn Đặng Văn Lâm nói một điều khiến vợ nghẹn ngào
Th8
Radio My
Chiếc đồng hồ cũ
Th7