nội dung
Nghe thì tưởng cũng bình thường, nhưng suốt từng ấy năm, tôi sống trong ngôi nhà đó như một người… vô hình. Không tiếng nói, không quyền quyết định, thậm chí không được phép có cảm xúc.
Sáu giờ sáng mỗi ngày, tôi dậy trước cả nhà. Lau nhà, chuẩn bị bữa sáng, gom quần áo của bố mẹ vợ mang đi giặt, rồi vội vã đi làm. Chiều tan ca, đồng nghiệp rủ nhau ăn uống, tôi thì ghé chợ. Muộn một chút là không còn sườn heo tươi, y như rằng mẹ vợ lại càu nhàu.
Vợ tôi là con một. Gia đình cô ấy khá giả, có nhà có xe. Còn tôi thì ngược lại, nhà nghèo, dưới tôi còn một đứa em trai đang đi học. Lúc quyết định về ở rể tôi nghĩ đơn giản: chỉ cần mình sống tử tế, chân thành, rồi ai cũng sẽ thương.
Bảy năm sau, tôi mới hiểu, có những nơi, dù bạn có cúi thấp đến đâu, người ta cũng không coi bạn là người nhà.
Trong ngôi nhà đó, tiền lương của tôi phải nộp hết. Mỗi tháng tôi được phát đúng 500 nghìn tiền tiêu vặt, gọi là mua thuốc lá. Tôi không được lớn tiếng, không được cãi. Mỗi lần vợ nổi giận, câu cửa miệng luôn là:
“Đây là nhà tôi. Anh ăn của tôi, ở nhà tôi, anh lấy tư cách gì mà nói?”
“Không chịu được thì đi đi!”
Tôi nghe những câu đó suốt bảy năm. Mỗi lần như vậy, tôi chỉ biết cúi đầu đi vào bếp, hoặc ra ban công hút thuốc. Đợi cô ấy nguôi giận, tôi lại hâm nóng thức ăn, nói vài câu mềm mỏng cho xong chuyện.
Tôi từng nghĩ, thôi thì nhẫn nhịn, đời người rồi cũng qua.
Cho đến tối hôm đó.

Hôm đó là sinh nhật mẹ tôi. Tôi đã nói trước với vợ là muốn về quê thăm mẹ một ngày. Tôi mua cho mẹ một chiếc áo khoác, cầm túi về nhà thì thấy vợ đang ngồi xem tivi.
Cô ấy nhìn cái túi, nhíu mày:
“Anh mua gì đấy?”
“Anh mua cho mẹ cái áo, mai sinh nhật mẹ.”
Cô ấy giật lấy túi, lôi hóa đơn ra.
“Một triệu 200 nghìn?”
“Anh giỏi thật đấy. Lấy tiền nhà tôi đi lo cho nhà của anh à?”
Tôi giải thích, đó là tiền tôi tiết kiệm từ tiền thuốc lá mấy tháng nay, không đụng đến đồng nào của gia đình.
Cô ấy cười lạnh:

Mua Hàng với Shopee
“Tiền của anh thì không phải tiền của tôi à?”
“Mai không cần về quê. Mẹ tôi đi vật lý trị liệu, anh lái xe đưa bà đi.”
Tôi sững người.
“Tôi đã hứa với mẹ rồi, cả năm nay tôi chưa về nhà.”
“Đó là mẹ anh, không phải mẹ tôi.”
Câu nói ấy như một gáo nước lạnh dội xuống đầu tôi. Lần đầu tiên sau bảy năm, tôi nói:
“Tôi không trả lại áo. Và ngày mai tôi sẽ về.”
Cô ấy đập mạnh điều khiển xuống đất:
“Anh dám cãi à? Cút! Cút khỏi nhà tôi ngay!”
Bố mẹ vợ nghe ồn ào cũng bước ra. Mẹ vợ chỉ liếc qua rồi nói:
“Có gì to tát đâu, con mau xin lỗi vợ đi.”
Nếu là trước đây, chắc tôi đã xin lỗi rồi. Nhưng hôm đó, tôi chỉ im lặng.
Tôi nhặt cái túi áo lên, quay vào phòng ngủ, kéo ra chiếc vali cũ là thứ tôi mang theo từ bảy năm trước, khi bước chân vào căn nhà này với hai bàn tay trắng.
Tôi chỉ lấy vài bộ quần áo cũ. Đồ hiệu tôi không mang, nhẫn cưới tôi tháo ra đặt lên bàn.
Vợ đứng khoanh tay ở cửa, cười khinh:
“Anh dọa ai thế? Bước ra khỏi cửa rồi đừng hòng quay lại.”
Tôi xách vali, đi thẳng ra ngoài. Đặt chìa khóa lên tủ giày.
Chi tiết
Địa chỉ tổ chức
chịu trách nhiệm
hàng hóa
Tên tổ chức chịu
trách nhiệm
hàng hóa
Khu vực xuất xứ
Thời hạn bảo
hành
Điện áp đầu vào
(V)
Công suất (W)
Loại bảo hành
Thương hiệu
750 KIM GIANG
HUNONIC HÀ NộI
Việt Nam
12 tháng
220v
14000
Bảo hành
Công Tơ Điện Hunonic Entec - Giải Pháp Tiết Kiệm Năng Lượng Thông Minh Điều Khiển
Cô ấy sững người:
“Nếu anh đi thì ngày mai ra tòa!”
Tôi nhìn cô ấy, lần đầu tiên đứng thẳng lưng nói dõng dạc:
“Được. Chín giờ sáng.”
Cửa thang máy khép lại. Lần đầu tiên sau bảy năm, thế giới yên tĩnh đến lạ.
Tối đó, tôi ngồi ăn một bát mì bò ven đường, thêm trứng. Ngon đến mức tôi suýt khóc. Không ai chê mặn nhạt, không ai mắng mỏ.
Điện thoại rung liên tục nhưng tôi tắt máy.
Khoảnh khắc ấy, tôi hiểu ra một điều:
Một cuộc hôn nhân không có sự tôn trọng, dù ở nhà cao cửa rộng, cũng chỉ là cái lồng mạ vàng.
Tôi nghèo, nhưng tôi còn tay chân. Tôi có thể thuê phòng nhỏ, ăn quán ven đường, nhưng ít nhất tôi là một con người.
Ngày hôm sau, tôi đến Tòa. Vợ không đến. Cô ấy nhắn tin xin lỗi, hứa hẹn đủ điều nhưng tôi không quay lại vì có những thứ, một khi đã mất, không nên đánh đổi thêm lần nữa.
Hôn nhân không phải là nhẫn nhịn vô điều kiện và yêu thương không phải là cúi đầu cả đời. Nếu một người luôn bảo bạn “cút đi” mỗi khi cãi nhau, thì trong lòng họ, bạn chưa bao giờ là người nhà.

Theo Thương Trường
Nguồn Trang : https://tintuconline.com.vn/7-nam-o-re-o-nha-vo-toi-luon-nhan-nhin-nhung-vi-mot-chiec-ao-toi-quyet-ly-hon-5084085.html
Bài viết gợi ý
- LynkiD cùng VPBank ra mắt "Kho Quà Độc Bản" dành riêng cho khách hàng Private
TIN MỚI Trong bối cảnh khách hàng Private luôn mong đợi những trải nghiệm tinh tế, khác biệt và mang dấu ấn cá nhân, việc tặng q...
- Apple Intelligence chính thức hỗ trợ tiếng Việt: Mở rộng trải nghiệm AI thông minh và riêng tư cho người dùng Việt
- Nhân chứng kể lại diễn biến vụ người đàn ông bị hai thanh niên đánh dã man ở Hà Nội
- #CHILLCOVER | ĐÓ CÓ THỂ LÀ KHI | QUANG HÙNG
- Công an Ninh Bình công bố đặc điểm nhận dạng đối tượng truy nã Nguyễn Văn Hoa
- Futsal nữ Việt Nam xuất sắc giành vé bán kết SEA Games 33
- Mailisa nhập lậu mỹ phẩm từ Trung Quốc thu lời hàng ngàn tỉ đồng
- Lòng trắng, lòng đỏ trứng nên ăn tái hay nấu chín?
