blogradio.vn – Anh đứng đó, là anh của hiện tại, một người xa lạ vừa đủ để không làm em tổn thương, và thân quen vừa đủ để em gật đầu chào…

***

 

Khoảnh khắc ánh mắt chúng ta chạm nhau, không gian như ngưng lại một tích tắc. Em đã nghĩ tim mình sẽ hẫng đi, hay ít nhất là gợn lên một nỗi xót xa. Nhưng không. Trong em chỉ gợn một làn sóng thật nhẹ, rồi lập tức trở về phẳng lặng.

Anh ngập ngừng, phá vỡ sự im lặng trước: “Em… dạo này vẫn khỏe chứ?”

Em mỉm cười. Một nụ cười thanh thản, không phải là chiếc mặt nạ em đã từng cố gắng đeo lên. “Em ổn. Anh cũng vậy?”

“Anh… ừ, anh vẫn vậy. Không nghĩ là gặp em ở đây.” “Em cũng không nghĩ,” em thầm nhủ, “nhưng em cũng không còn sợ hãi việc sẽ gặp anh nữa.” Em nhìn sâu vào mắt anh, không còn là ánh mắt kiếm tìm sự xác nhận, mà chỉ là sự nhìn nhận của một người-đã-từng-quen. “Em vẫn hay ghé. Mùi giấy cũ ở đây vẫn luôn đặc biệt,” em nhẹ nhàng đáp.

Chúng ta nói thêm vài câu bâng quơ về công việc, về cơn mưa ngoài cửa sổ. Không một lời trách móc. Không một ánh nhìn níu kéo. Em nhận ra, em nhìn anh, mà em không còn tìm kiếm con người của ngày xưa. Anh đứng đó, là anh của hiện tại, một người xa lạ vừa đủ để không làm em tổn thương, và thân quen vừa đủ để em gật đầu chào.

Khi anh nói “Anh đi trước nhé”, em bình thản gật đầu: “Tạm biệt anh.” Em không vội vã rời đi, cũng không đắm chìm trong hồi ức khi bóng anh khuất. Em chỉ đơn giản là quay lại với cuốn sách đang đọc dở.

 

5Fvpo60Yao069B6A5Cj1624427581976

 

Giờ thì em đã hiểu.Quên đi không phải là xóa bỏ, mà là ký ức nằm lại đúng vị trí của nó, ở một nơi mà nó không còn làm ta đau. Đó chính là sự bình yên mà em tìm kiếm.  Em vẫn nghe thấy tiếng gió, nhưng không còn run rẩy. Em vẫn nhìn thấy những con đường quen nhưng không còn chùn chân. Bước chân em nhẹ nhàng hơn, không phải vì đã quên, mà vì đã học được cách mang theo những nỗi buồn một cách ung dung.

Những mảnh vỡ không tan thành cát bụi, mà đã hóa thành dòng sông chảy lặng trong lòng em. Em không cố lấp đầy khoảng trống, cũng không vội vàng xây nên một tòa thành mới. Chỉ đơn giản, em để dòng sông ấy cuốn trôi những dằn vặt, để nó đưa những nỗi đau cũ về với biển cả bình yên.

Anh không phải là kẻ ác, và tình yêu cũng không phải là sai lầm. Anh chỉ là một mùa gió, đã thổi qua và mang theo những chiếc lá vàng úa của một thời. Giờ đây, thân cây đã thôi xao xác, mà trở nên vững chãi hơn, để sẵn sàng đón những mùa hoa mới.

Sự sống không cần phải nảy mầm từ một mảnh đất màu mỡ. Có khi, nó lại bừng nở từ chính hoang tàn. Em giờ là bông hoa của riêng mình, nở rộ từ những vết nứt của trái tim đã từng vỡ tan. Không lộng lẫy, nhưng kiên cường. Không rực rỡ, nhưng thắm thiết một màu sắc của riêng mình.

Đây không phải là sự quên lãng, mà là sự chấp nhận. Không phải là sự chữa lành tức thời, mà là quá trình em đã biến đau khổ thành một phần của vẻ đẹp tâm hồn. Và em biết, em đã thực sự sống lại

 

© Cẩm Lê – blogradio.vn


Để lại một bình luận