Nhưng mãi đến khi họ tuyên bố chia tài sản sớm hơn dự kiến, tôi mới hiểu rằng có những điều, dù mình cố đến đâu, trái tim cũng không thể níu lại được.
Nhà tôi có ba anh em. Anh trai cả học giỏi, được bố mẹ nâng niu như niềm tự hào. Em trai út nhanh nhẹn, mồm mép, làm gì cũng được chiều. Còn tôi là con gái duy nhất lại trở thành người làm việc nhà nhiều nhất, người “không quá nhỏ cũng không quá lớn”, người mà bố mẹ mặc nhiên xem là biết điều nhất nên có thể gánh vác.
Tôi luôn nghĩ tình thương của cha mẹ là công bằng, chỉ khác nhau ở cách thể hiện. Nhưng rồi càng lớn, tôi càng nhận ra có những ưu ái không bao giờ thuộc về mình.
Anh trai được học hành đến nơi đến chốn. Em trai được bố mẹ bỏ vốn làm ăn. Còn tôi muốn học đại học phải tự vay, tự lo, tự bươn chải. Ra trường lại vừa trả nợ vừa gửi tiền về cho bố mẹ mỗi tháng.
Tôi từng giận, nhưng rồi tự nhủ: mình làm vì chữ hiếu, không phải vì để được nhận lại.
Sau này, anh trai lập gia đình và sống xa. Em trai có vợ con ở gần nhà bố mẹ. Tôi là người duy nhất “kén chọn” một chút, không phải vì chảnh mà vì sợ lấy nhầm, sợ sau này chồng mình chịu áp lực vì gánh nặng phía nhà vợ.
Cuối cùng, người chọn tôi lại là người giản dị nhất: một người đàn ông chẳng có gì nổi bật ngoài tấm lòng chân thật và sự bao dung với những thiệt thòi của tôi.
Khi tôi sinh con, bố mẹ nói bận chăm chị dâu. Tôi và chồng đành thuê người chăm sau sinh. Vài năm sau, bố mẹ bảo sống với anh trai và em trai đều “ngộp”, chỉ dám về nhà tôi vì tôi dễ tính, không gây áp lực.
Vợ chồng tôi nghĩ: thôi thì mình còn sức, còn trẻ, bố mẹ già rồi, cứ để ông bà ở với mình cho yên ổn. Và thế là họ sống với tôi suốt 10 năm: ăn cùng, ở cùng, chăm cháu, cũng như đương nhiên nhận sự chăm lo từ tôi và chồng.
Tôi cứ nghĩ rằng, một ngày nào đó, bố mẹ sẽ thấy tôi cũng là đứa con xứng đáng được thương.

Rồi đến năm thứ mười, sinh nhật 60 của bố, cả nhà tụ họp. Tôi và chồng lo hết mọi việc. Ai cũng khen, nói lần sau tụ tập cứ làm ở nhà tôi cho tiện.
Giới thiệu về sản phẩm này
Độ chính xác đo: + / - 0,5% FS
Dung sai bù đầu lạnh: + /- 2 độ C (có thể được sửa đổi
bằng phần mếm trong 0 ~ 50 độ C)
Độ phân giải: 14 bit
Chu ky lấy mẫu: 0,5 giây
Quyền lực: AC 100-240V 50 / 60HZ
Giá trị quá trình (PV), Giá trị cài đặt (SV)
<iểm soát PIN (bao gồm ON / OFF, PID loại bước và PID liêr
tỤc)
Điều khiển tự điều chỉnh
Đầu ra rơ le: công suất tiếp xúc 250V AC 3A (tải điện
3ộ điều khiển nhiệt độ PID REX-C100, với cặp nhiệt
Tôi cười, nhưng trong lòng chùng lại. Cái “tiện” ấy luôn mặc định đặt lên vai tôi và chồng.
Bữa tiệc kết thúc, bố mẹ gọi cả ba anh em lại, nói muốn chia tài sản sớm để “tránh rắc rối sau này”.
Và rồi họ đọc một bản phân chia lạnh lùng đến mức tôi nghẹn lại:
Anh trai được 300 triệu. Em trai được căn nhà ở quê. Còn tôi? Tôi được quyền… tiếp tục chăm sóc bố mẹ lúc tuổi già.
Tôi ngồi đó, nghe tim mình như hẫng một nhịp.
Tôi đã chăm sóc bố mẹ mười năm, và thứ duy nhất họ cho tôi… là trách nhiệm.
Tôi hỏi khẽ: “Vậy vợ chồng con thì sao hả bố mẹ?”
Mẹ tôi cau mày: “200 triệu còn lại là tiền dưỡng già của bố mẹ, rồi cuối cùng cũng để lại cho con. Chỉ cần con tiếp tục lo cho chúng ta là được.”
Tối hôm ấy, sau khi mọi người đã ra về, căn nhà bỗng dưng im ắng đến lạ. Tôi ngồi trong bếp một mình, nhìn đống chén bát còn chưa kịp rửa, mà lòng như có cái gì đó rơi xuống thật mạnh. Hóa ra, mười năm qua tôi vẫn ngây thơ tin rằng chỉ cần mình sống hết lòng thì cuối cùng bố mẹ cũng sẽ nhìn thấy, cũng sẽ thương tôi như cách tôi đã thương họ.

Mall) Loa Kiểm Âm Bluetooth EDIFIER MR3/MR5 I Công Suất 36W | Bluetooth 5.4 |
Nhưng hóa ra không phải.
Tôi chẳng được gì cả ngoài “quyền” tiếp tục chu cấp, tiếp tục gánh trách nhiệm, tiếp tục chăm lo cho những người mà ngay cả trong việc chia tài sản, họ cũng không dành cho tôi một góc nhỏ để tựa vào.
Khoảnh khắc ấy, tôi mới hiểu rõ ràng rằng tình thương của bố mẹ từ trước đến nay không hướng về tôi nhiều như tôi vẫn nghĩ. Tôi luôn là đứa con gái ngoan, biết điều, chịu đựng… và cũng chính vì vậy mà họ mặc nhiên tin rằng tôi không bao giờ đòi hỏi gì, không bao giờ so đo, nên chẳng cần phải cho tôi phần nào cả.
Tôi buồn đến mức cổ họng nghẹn lại. Nỗi tủi thân len vào từng hơi thở, khiến tôi chỉ muốn bật khóc. Nhưng rồi tôi lại lau nước mắt, tự nhủ với mình rằng: tình thân, đôi khi không phải là thứ mình nỗ lực là sẽ được đáp lại.

Theo Thương Trường
Nguồn Trang : https://tintuconline.com.vn/cham-soc-bo-me-10-nam-luc-chia-tai-san-toi-hut-hang-vo-cung-5083488.html
Bài viết gợi ý
- Vợ cũ gửi quà sinh nhật cho con trai, chồng đùng đùng nổi giận đòi trả lại
Tôi lấy chồng được 3 năm, và chấp nhận bước vào cuộc hôn nhân mà anh từng có một đời vợ. Ngày cưới tôi đã tự nhủ: “Quá khứ là quá khứ, mình yêu hiện tại của anh, không phải người trước.” Tôi nghĩ đơn giản như thế, cho đến khi đứa con riêng của chồng và vợ cũ là bé Nam về ở cùng vài tháng tr...
- Kết quả bóng đá hôm nay 3/11
- 3 loại rau ăn nhiều “hại thận”, ngon bổ mấy cũng đừng tham ăn
- 5 thực phẩm giúp phụ nữ tuổi 40 giảm mỡ bụng hiệu quả
- Huỳnh Nhật Hoa tuổi 64: Suy sụp vì vợ mất, phá sản và thất nghiệp kéo dài
- Đại gia bán lẻ Thái Lan kiếm 28.900 tỷ tại Việt Nam sau 9 tháng, muốn đầu tư gấp đôi
- Khởi nghiệp từ 2 chỉ vàng, lão nông Vĩnh Long thành người nhiều đất nhất xã
- Bộ Chính trị chỉ định ông Nguyễn Đức Trung giữ chức Phó Bí thư Thành ủy Hà Nội
