nội dung
Tối hôm đó, tôi và chồng đến nhà chú Hai ăn cơm. Sau vài ly, chú đột ngột nói một câu mà tôi không bao giờ nghĩ sẽ nghe thấy:
“Cháu à, số tiền 200 triệu chú mượn… chú không trả đâu.”
Tôi cứ ngỡ chú đang đùa, cười bảo chú say rồi. Nhưng chú nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt tỉnh táo đến lạnh người:
“Chú nói thật.”
Không khí trong phòng như bị ai bóp nghẹt. Chồng tôi đập đũa, mặt đỏ bừng vì giận. Tôi như có ai quật một cú thật mạnh vào tim—một phần vì số tiền lớn, nhưng phần nhiều vì không hiểu nổi chú lại có thể nói vậy, nhất là sau tất cả những gì chú từng làm cho vợ chồng tôi.
Đêm đó, tôi không ngủ một phút nào.
200 triệu là số tiền hai vợ chồng tích góp bao năm, là những bữa sáng bỏ qua, những buổi tối tính toán từng đồng. Nhưng nghĩ lại chuyện 15 năm trước, lòng tôi lại chùng xuống…
Ngày đó, hai vợ chồng tôi thuê một căn phòng nhỏ chưa đầy 30 mét vuông. Mùa đông rét như cắt da cắt thịt. Chủ nhà đột ngột thông báo bán nhà, bắt chúng tôi dọn trong vòng một tháng. Chúng tôi cắn răng tính mua một căn nhỏ, nhưng thiếu đúng 100 triệu.
Chồng tôi chạy về quê vay khắp họ hàng. Ai cũng lảng tránh, ai cũng có lý do: người thì nói vừa xây nhà, người thì bảo con cái nhập học…
Tôi vẫn nhớ khuôn mặt thất vọng của chồng buổi tối hôm ấy, ngồi xổm ngoài vỉa hè rít từng hơi thuốc:
“Hay là thôi, thuê tiếp vậy. Đời này chắc không mua nổi nhà đâu.”
Đúng lúc đó, chú Hai tìm đến.
Chú mặc bộ đồ lao động bạc màu, ôm theo cái cặp cũ. Vừa bước vào phòng, chú đặt xuống bàn một xấp tiền quấn trong giấy báo, đủ 100 triệu.
Chú cười xòa:
“Tiền chú giữ cả đời rồi, để lâu mốc mất. Hai đứa cầm mà lo chỗ ở.”
Chồng tôi muốn viết giấy nợ, chú xua tay:
“Người trong nhà viết giấy tờ làm gì. Khi nào có thì đưa chú, không có thì thôi.”
Số tiền đó đã cứu cả cuộc đời chúng tôi.
Căn nhà nhỏ ấy giờ đã tăng giá gấp nhiều lần, từ 300 triệu lên hơn 3 tỷ.
Chúng tôi trả lại tiền cho chú, còn cố nhét thêm ít lãi. Chú không chịu nhận, chỉ lấy lại đúng 200 nghìn, nói để “cháu trai mua kẹo”.

Thế rồi vài năm trước, gia đình chú gặp nạn: anh họ tôi thua lỗ kinh doanh, dì thì bệnh triền miên. Một tháng trước, chú gọi tôi, giọng nhỏ như gió:
Tôi không suy nghĩ gì, chuyển ngay. Ở đời, có người giúp mình lúc khốn đốn, đâu thể ngoảnh mặt.
Nhưng chính vì lòng tin đó mà tối qua tôi như bị tạt cả chậu nước lạnh.
Sáng hôm sau, điện thoại đổ chuông. Anh họ báo chú uống say rồi lịm đi cả đêm, giờ đang cấp cứu.
Chúng tôi vội vàng vào viện. Chú nằm đó, truyền dịch, người gầy sọp. Thấy chúng tôi, chú cố ngồi dậy nhưng tôi đè vai chú lại:
“Chú nằm yên.”
Chú liếc nhìn chồng tôi, rồi khẽ chỉ về cái túi vải cũ đặt trên bàn:
“Cháu… mở ra đi.”
Bên trong không phải tiền. Mà là một tờ giấy ố vàng, mép rách.
Tôi mở ra… và chết lặng.
Đó là hợp đồng bán cửa hàng mặt phố của chú, bán đúng vào ngày trước khi chú đưa cho chúng tôi 100 triệu năm ấy.
Tôi hiểu ngay.
Số tiền chú đưa chúng tôi… không phải là “tiền tích cóp cả đời” mà là do chú bán cửa hàng, nơi chú từng nói sẽ để dành cho tuổi già, hoặc cho anh họ lập nghiệp.
Hóa ra chú đã hy sinh cả tương lai của mình… chỉ để chúng tôi có một mái nhà.
Tôi bật khóc ngay tại giường bệnh.
Chú Hai cười yếu ớt:
“Hồi đó chú thấy hai đứa khổ quá… Chú bán vội, bị ép giá. Giờ cửa hàng ấy người ta bảo giá hơn 2 tỷ… Chú nhớ lại mà buồn nên mới nói câu không nên nói. Chú sai rồi… Chú xin lỗi…”
Chồng tôi, người đàn ông cao lớn đến 1m8, đứng cạnh mà nước mắt rơi lã chã.
Anh cầm tay chú:
“Chú đừng xin lỗi nữa. Chúng cháu mới phải xin lỗi.”
Anh lấy điện thoại, chuyển thêm 100 triệu cho anh họ tôi.
“Chú đừng lo chuyện trả. 200 triệu đó… coi như cháu chưa từng đưa. Đây là 100 triệu nữa để chữa bệnh. Tụi cháu nợ chú cả đời.”

Bộ phát wifi 4G di động mini ROOSEE M610, chuẩn wifi 6
Chú Hai giật mình:
“Sao các cháu lại làm vậy? Đây là hai chuyện khác…”
Chồng tôi nắm chặt tay chú:
“Chú bán cả cửa hàng để chúng cháu có nhà. Không có chú thì giờ chúng cháu là gì? Chú nhận đi, bằng không chú còn giận cháu.”
Thím Hai òa khóc. Cả tôi cũng không đứng vững.
Chú chỉ nằm đó, nước mắt ứa ra khóe mắt, thấm vào gối trắng.
Trên đường về, chồng tôi bỗng dừng xe, tự tát mạnh vào mặt mình.
Tôi giật thót:
“Anh làm gì vậy?”
Anh nghẹn giọng:
“Anh đúng là đồ tồi. Chú bán cả gia sản vì tụi mình, vậy mà hôm qua anh còn nặng lời… Anh không xứng.”
Tôi nắm lấy tay anh:
“Từ nay mình chăm sóc chú như bố ruột. Chú là người đã đổi cả đời mình để cứu chúng ta.”
Anh gật đầu, mắt đỏ hoe.
Người ta nói, trên đời nhiều người thích “thêu hoa trên gấm”, nhưng rất hiếm người chịu “đưa than sưởi trong đêm tuyết”. Chú Hai là người đã đưa than cho chúng tôi đúng lúc lạnh nhất.
Một câu “chú không trả” hóa ra là cả một đời hy sinh, dồn nén, tuổi già bệnh tật, nghèo khó, tủi thân… và cả tình thương không đòi đáp lại.

Theo Thương Trường
Nguồn Trang : https://tintuconline.com.vn/cho-vay-200-trieu-nhung-chu-noi-se-khong-tra-5083597.html
Bài viết gợi ý
- Trong sân mà có 3 cây này thì giữ cho kỹ, chặt đi là mất lộc ngay
Đừng dại mà chặt bỏ 3 cây này trong nhà. if (pageSettings.allow3rd) admicroAD.unit.push(function () { admicroAD.show('...
- Phụ nữ mắc bệnh ung thư vẫn có thể sinh con nhờ trữ mô buồng trứng
- Laptop bị tụt pin khi không sử dụng: Nguyên nhân và cách xử lý
- Bão Kalmaegi có khả năng cách bờ biển Gia Lai hơn 400km, giật cấp 17 vào sáng 6/11
- 'Lằn ranh' tập 14: Viện phó Viện kiểm sát phát hiện thẻ đen dưới giường bệnh của chồng
- Huawei ra mắt điện thoại siêu mỏng giá bằng nửa iPhone Air nhưng trông lạ lắm: Pin to gấp đôi, có tận 3 camera
- Đau bụng nhẹ, đi khám phát hiện ung thư gan
- Người thuộc 3 tuổi này, trồng cây trúc phát tài mang đến vận may, tài lộc, cải thiện phong thủy

