News :
Tăng đãi ngộ với giáo viên: Mang lại hưởng lợi cho hàng trăm người học Anh đi làm xa xứ Chiêm ngưỡng siêu phẩm vô-lê của Tuấn Hải vào lưới ĐT Lào ‘Gió ngang khoảng trời xanh’ tập 44: Mỹ Anh nhận ra thực tế quá đau lòng Cơ quan vệ sinh cấp huyện ở Trung Quốc tuyển giám sát rác, yêu cầu bằng tiến sĩ Tại sao nên giữ miếng lót y tế trong tủ lạnh? Cựu tuyển thủ Malaysia lên tiếng: ‘Hãy cứu bóng đá chúng ta’! Thêm 1 gia vị vào thịt cá, nấu không tanh lại thơm ngon đậm đà Chàng trai 22 tuổi viêm họng chảy máu vì quan hệ không an toàn Điều kiện để tuyển Việt Nam giành vé dự VCK Asian Cup 2027 Từ nay, người dân Hà Nội được hưởng thêm tiện ích mới HONOR 500 và HONOR 500 Pro được xác nhận ra mắt ngày 24/11: Thiết kế mới, pin 8000mAh và chip Snapdragon cao cấp HDBank chuẩn bị trả cổ tức và cổ phiếu thưởng với tổng tỷ lệ 30% Hạnh phúc buồn Số ca mắc tay chân miệng tăng: Bác sĩ chỉ rõ nguy cơ và cách phòng bệnh Chủ tịch Xiaomi cảnh báo người dùng: Smartphone năm sau sẽ còn đắt đỏ hơn nhiều Đồng hồ MVW & ELIO mới giá tốt tại Thế Giới Di Động, khám phá năng lượng tươi trẻ Đêm bóng đá xa hoa của Scotland KHẨN: 100 can axit sunfuric bị lũ cuốn trôi, người dân tuyệt đối không được mở nắp nếu thấy những đặc điểm này Ngôi đền đá thờ 4 vị vua, 2 tướng và hoàng hậu nhà Trần trên đất cố đô Các học giả thế giới mang gì đến Tuần lễ Khoa học Công nghệ VinFuture 2025? Cú tát của tuổi già: Hai con giàu có tính từng đồng, đứa nghèo nhất từng bị tôi ruồng bỏ lại hy sinh vì cha Đại biểu đề xuất viên chức thôi việc do sắp xếp, sáp nhập được trợ cấp tối thiểu 12 tháng lương Điều đúng đắn Video Xuân Son mở tỷ số cho tuyển Việt Nam ngay trận tái xuất Khi các ‘Shark’ săn mồi: Lằn ranh mong manh giữa danh tiếng và tai tiếng Danh sách 18 nhà thuốc bị xử phạt hàng 100 triệu đồng vì bán sản phẩm chưa được cấp phép, thuốc hết hạn sử dụng Nhận định bóng đá hôm nay 19/11: Nữ MU đấu với Wolfsburg, nữ Arsenal vs Real Madrid Khẩn trương xây dựng lại 1.900 nhà sập đổ, 67.000 nhà tốc mái do bão lũ Người đàn ông ở TPHCM 42 năm bán kem ống leng keng, níu giữ ký ức bao thế hệ Khó lắp nhiều ghế trẻ em cho ô tô 5 chỗ: Đề xuất giải pháp linh hoạt Loại quả phải dùng búa để ăn, xưa đầy không ai nhặt nay chưa rụng đã có người săn, hàng không có mà bán Nguồn gốc và ý nghĩa ngày Quốc tế Đàn ông 19/11 Tháo gỡ khó khăn, vướng mắc để phát triển nhà ở xã hội Cloudflare gặp sự cố khiến ChatGPT, Canva, Perplexity, Grok và nhiều Game lớn sập hàng loạt Cận cảnh nơi từng tan hoang sau trận giông lốc kinh hoàng ở Ninh Bình Thứ xưa nhà nghèo ăn phát chán còn vứt cho lợn nay thành đặc sản được đóng túi bán khắp nơi, thử một lần là nghiện Nhận định bóng đá hôm nay 20/11: PSG vs Bayern Munich, Chelsea vs Barcelona Rau gia vị đắt hơn thịt, chủ quán bún phở rập rình tăng giá để bù lỗ Trai đẹp tập gym từ bé, đến năm 18 tuổi thể hình phát triển đồ sộ cực dị khiến tất cả choáng váng

blogradio.vn – Tôi gọi một tiếng “Anh…”, vẫn gọi là “Anh” nhưng sao sự thật lại chua chát đến vậy? Anh quay qua nhìn tôi như chờ tôi nói điều gì đó. Tôi ngước nhìn lên bầu trời xanh vời vợi, nước mắt tự tuông ướt cả tóc.

***

Thật nực cười khi trên thế giới có tám tỷ người. Ông trời lại chọn hai chúng tôi để trêu đùa. Tại sao giữa muôn vàn ngã rẽ lại cho chúng tôi hướng đi không được thừa nhận.

Từ ngày chúng tôi biết cả hai có cùng huyết thống đã chưa gặp nhau lần nào. Tôi đã từng nghĩ rằng, tình yêu là điều ấm áp nhất. Và thật may mắn khi tình yêu của tôi và anh luôn trong sáng, nhẹ nhàng và êm dịu. Tôi và anh là hai con người xa lạ, lại thương nhau khi hai bàn tay chưa có gì.  Đến khi chúng tôi dần muốn trở thành một gia đình thì như một trò đùa của ông trời, ông phủ lên dấu cấm không thể nào xoá bỏ.

Lương tâm của con người không thể nào vì ham muốn mà ích kỉ. Nỗi buồn này không tên. Nó không hẳn là thất tình, cũng không hẳn là mất mát. Nó giống như việc được trao vào tay một viên ngọc sáng nhất đời mình, nhưng phải nhìn nó vỡ tan tành ngay trước mắt – và còn chính tay cả hai phải ném đi.

Tôi gặp anh, độ cũng xế chiều một hôm chủ nhật. Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau cũng là trên chiếc ghế cũ ở bên ngoài căn trọ. Hôm nay, cũng khoảng cách thế này, không ai nói gì, cũng chẳng ai dám nhìn thẳng vào mắt của nhau. Tiếng kim đồng hồ vẫn cứ lách tách, thời gian và không khí như bị cô đặc lại không còn chút sự sống.

Dieu Dung Dan

Chúng tôi đã từng ngồi cạnh nhau rất nhiều lần, những năm tháng vụng về, cười nói vô tư, kể cho nhau nghe những ước mơ ngây ngô, thậm chí là đã từng cùng nhau suy nghĩ đến một mái nhà. Vậy mà giờ đây, sự thật như một bức tường vô hình ngăn cách giữa hai chúng tôi. Tôi với tay ra là chạm được, nhưng lại mãi mãi không thể bước qua. Những nỗi giằng xé không ai dám thả ra ngoài, cổ họng nghẹn đắng, bàn tay lạnh toát đổ đầy mồ hôi. Tôi gọi một tiếng “Anh…”, vẫn gọi là “Anh” nhưng sao sự thật lại chua chát đến vậy? Anh quay qua nhìn tôi như chờ tôi nói điều gì đó. Tôi ngước nhìn lên bầu trời xanh vời vợi, nước mắt tự tuông ướt cả tóc.

– Chắc mình phải dừng thôi!

Anh yên lặng, tôi không dám đối diện, chỉ biết anh yên lặng rất lâu rồi gật đầu. Anh nói nhỏ:

– Cần gì cứ bảo anh, anh sẽ giúp.

Giọng anh khàn hẳn đi. Chúng tôi không thể ích kỉ, vì tình cảm cá nhân mà mặc kệ tất cả. Vòng xoáy thị phi và cả đứa trẻ vô tội mà chúng tôi muốn sinh ra liệu có được bình yên, lành lặn. Tôi muốn ôm anh, muốn khóc như những lần ấm ức, nhưng hai tay cứ buông thõng, không còn đủ can đảm để yếu đuối như mọi khi. Giây phút đó, tôi hiểu rằng, có những tình yêu không phải chết đi vì hết thương, mà chết vì con người ta buộc phải chọn điều đúng đắn hơn cho những sinh mệnh chưa từng tồn tại. Và tôi với anh đã như thế, đã từng có nhau và mất nhau.

Chuyện này chỉ có tôi và anh biết, mọi thứ vẫn còn là một bí mật. Chẳng có người thân nào biết được chúng tôi đã từng yêu nhau, từng cùng nhau vẽ nên một bức hoạ màu hồng.

Thời gian sau, chúng tôi vẫn thường gặp nhau khi có đám giỗ của quê. Thật khó khăn khi chúng tôi phải cố gắng lánh mặt nhau và cố tỏ ra xa lạ. Rất lâu sau đó, độ cũng gần mười năm, chúng tôi đã không gặp nhau. Chỉ biết anh đã lập gia đình và sống ở một vùng quê gần một bến nước. Còn tôi thì vẫn chạy theo sự nghiệp và mở lòng, học cách mỉm cười, đón nhận những hạnh phúc mới. Chúng tôi đã không còn liên lạc với nhau, nhưng khi nhắc lại vẫn cứ nhói trong lòng.

Trong một đêm, tôi nghe được một khúc nhạc của bài “Chắc vì mình chưa tốt” của ca nhạc sĩ Thanh Hưng. Một câu hát rất đúng với cuộc tình của chúng tôi: “Giá duyên trời đừng cho hai chúng ta gặp được nhau sẽ tốt hơn nhiều”. Có lẽ, quá khứ xưa dù có đau buồn nhưng ít ra nó vẫn là một kỉ niệm, một thời gian hạnh phúc và nên thơ.

Chúng tôi không còn thương nhau theo cách của ngày xưa nữa, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng, đã từng có một quãng đời trái tim không chịu đứng yên. Giờ nhắc lại, chỉ mỉm cười, thầm nghĩ: Thôi kệ, đó cũng là một phần tuổi trẻ, một phần định mệnh đã đi qua.

May mà chúng ta chọn điều đúng đắn. Thôi vậy, lỡ hẹn duyên này.

© Nguyễn Hằng – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Giá Ngày Đó Không Bỏ Lỡ Nhau | Blog Radio

 
 
 


Để lại một bình luận