Hà Nội lạnh, trời giăng màu xám khói,

Phố dài thêm những bước chẳng còn ai.

Chiều buông xuống, hàng cây run trong gió,

Như trái tim từng ấm đã ngủ dài.

 

Em đi mất, mùa đông không tiếng gọi,

Chỉ còn anh với chiếc bóng chênh vênh.

Cốc trà cũ nguội dần bên song cửa,

Hơi sương tan như nỗi nhớ mong manh.

 

Hanoi2

 

Phố vẫn sáng đèn, người qua vội vã,

Nhưng lòng anh – phố vắng lạ lùng thay.

Chẳng còn ai nhắc anh “mặc ấm nhé”,

Chỉ gió mùa lùa buốt cả đôi tay.

 

Đêm Hà Nội, chỉ còn mưa cùng gió,

Cùng một người ngồi đếm giấc cô đơn.

Đông lại đến – chẳng cần ai báo trước,

Mà nghe lòng, lại nhớ một mùa hơn.

 

© Hoàng Sâm – blogradio.vn


Để lại một bình luận