News :
Tăng đãi ngộ với giáo viên: Mang lại hưởng lợi cho hàng trăm người học Anh đi làm xa xứ Chiêm ngưỡng siêu phẩm vô-lê của Tuấn Hải vào lưới ĐT Lào ‘Gió ngang khoảng trời xanh’ tập 44: Mỹ Anh nhận ra thực tế quá đau lòng Cơ quan vệ sinh cấp huyện ở Trung Quốc tuyển giám sát rác, yêu cầu bằng tiến sĩ Tại sao nên giữ miếng lót y tế trong tủ lạnh? Cựu tuyển thủ Malaysia lên tiếng: ‘Hãy cứu bóng đá chúng ta’! Thêm 1 gia vị vào thịt cá, nấu không tanh lại thơm ngon đậm đà Chàng trai 22 tuổi viêm họng chảy máu vì quan hệ không an toàn Điều kiện để tuyển Việt Nam giành vé dự VCK Asian Cup 2027 Từ nay, người dân Hà Nội được hưởng thêm tiện ích mới HONOR 500 và HONOR 500 Pro được xác nhận ra mắt ngày 24/11: Thiết kế mới, pin 8000mAh và chip Snapdragon cao cấp HDBank chuẩn bị trả cổ tức và cổ phiếu thưởng với tổng tỷ lệ 30% Hạnh phúc buồn Số ca mắc tay chân miệng tăng: Bác sĩ chỉ rõ nguy cơ và cách phòng bệnh Chủ tịch Xiaomi cảnh báo người dùng: Smartphone năm sau sẽ còn đắt đỏ hơn nhiều Đồng hồ MVW & ELIO mới giá tốt tại Thế Giới Di Động, khám phá năng lượng tươi trẻ Đêm bóng đá xa hoa của Scotland KHẨN: 100 can axit sunfuric bị lũ cuốn trôi, người dân tuyệt đối không được mở nắp nếu thấy những đặc điểm này Ngôi đền đá thờ 4 vị vua, 2 tướng và hoàng hậu nhà Trần trên đất cố đô Các học giả thế giới mang gì đến Tuần lễ Khoa học Công nghệ VinFuture 2025? Cú tát của tuổi già: Hai con giàu có tính từng đồng, đứa nghèo nhất từng bị tôi ruồng bỏ lại hy sinh vì cha Đại biểu đề xuất viên chức thôi việc do sắp xếp, sáp nhập được trợ cấp tối thiểu 12 tháng lương Điều đúng đắn Video Xuân Son mở tỷ số cho tuyển Việt Nam ngay trận tái xuất Khi các ‘Shark’ săn mồi: Lằn ranh mong manh giữa danh tiếng và tai tiếng Danh sách 18 nhà thuốc bị xử phạt hàng 100 triệu đồng vì bán sản phẩm chưa được cấp phép, thuốc hết hạn sử dụng Nhận định bóng đá hôm nay 19/11: Nữ MU đấu với Wolfsburg, nữ Arsenal vs Real Madrid Khẩn trương xây dựng lại 1.900 nhà sập đổ, 67.000 nhà tốc mái do bão lũ Người đàn ông ở TPHCM 42 năm bán kem ống leng keng, níu giữ ký ức bao thế hệ Khó lắp nhiều ghế trẻ em cho ô tô 5 chỗ: Đề xuất giải pháp linh hoạt Loại quả phải dùng búa để ăn, xưa đầy không ai nhặt nay chưa rụng đã có người săn, hàng không có mà bán Nguồn gốc và ý nghĩa ngày Quốc tế Đàn ông 19/11 Tháo gỡ khó khăn, vướng mắc để phát triển nhà ở xã hội Cloudflare gặp sự cố khiến ChatGPT, Canva, Perplexity, Grok và nhiều Game lớn sập hàng loạt Cận cảnh nơi từng tan hoang sau trận giông lốc kinh hoàng ở Ninh Bình Thứ xưa nhà nghèo ăn phát chán còn vứt cho lợn nay thành đặc sản được đóng túi bán khắp nơi, thử một lần là nghiện Nhận định bóng đá hôm nay 20/11: PSG vs Bayern Munich, Chelsea vs Barcelona Rau gia vị đắt hơn thịt, chủ quán bún phở rập rình tăng giá để bù lỗ Trai đẹp tập gym từ bé, đến năm 18 tuổi thể hình phát triển đồ sộ cực dị khiến tất cả choáng váng

blogradio.vn – Có đêm, nhìn con ngủ say, tay ôm chặt con gấu bông sứt chỉ, Thanh bật khóc. Không vì buồn. Mà vì thương. Thương con phải lớn lên trong một thế giới không còn mẹ. Thương bản thân mình – một người đàn ông đã lạc mất tất cả, chỉ còn một chút tình phụ tử mong manh như khói.

***

Thanh ngồi lặng giữa bóng chiều loang lổ. Ánh sáng cuối ngày len lỏi qua ô cửa sổ bụi mờ, chiếu lên khuôn mặt sạm nắng, hằn in bao nhọc nhằn của người đàn ông ngoài ba mươi – tuổi mà lẽ ra người ta phải đủ đầy, nhưng với anh, chỉ là những chắp vá rệu rã của một đời sống đang rơi dần vào hư vô.

Trong góc phòng chật hẹp, Thảo – đứa con gái nhỏ bé và gầy gò – nằm thiêm thiếp. Hơi thở nó phập phồng, yếu ớt như ngọn đèn dầu trước gió. Gương mặt con bé tái nhợt, hàng mi run rẩy mỗi khi cơn sốt dâng lên như những con sóng ngầm nuốt chửng tuổi thơ chưa kịp nở hoa.

Thanh ngồi đó, tay nắm chặt chiếc khăn ướt đặt lên trán con. Những giọt nước mắt âm thầm lăn xuống, không tiếng nức nở, chỉ có nỗi đau âm ỉ, gặm nhấm từng tế bào sống trong cơ thể.

Anh không còn khóc thành tiếng. Người ta chỉ khóc khi còn niềm tin vào ai đó. Còn anh, giờ chỉ còn nỗi trống rỗng – đặc quánh, lạnh lẽo và tuyệt đối im lặng.

Hương bỏ đi vào một chiều tháng Sáu, không mưa, không nắng. Cô chỉ để lại một dòng chữ ngắn ngủi trên tờ giấy nhớ dính trên cánh cửa: “Em không thể sống thế này nữa. Đừng tìm em.”

Thanh không cần tìm.

Ngày cô bước ra khỏi ngưỡng cửa đó, mắt ráo hoảnh, hành lý gọn gàng như một chuyến đi xa đã được lên kế hoạch từ lâu, anh biết – mọi thứ đã chết. Không phải chết vì cãi vã, không vì người thứ ba, mà vì sự khô cạn – như một con sông không còn nước, dù mùa mưa vẫn đến đều.

Anh từng yêu Hương. Một tình yêu dại khờ nhưng mãnh liệt, như ngọn lửa bập bùng trong đêm gió. Họ đến với nhau khi chẳng có gì ngoài hai bàn tay trắng, một niềm tin ngây thơ rằng: chỉ cần thương nhau là đủ. Rồi đời sống cười khẩy. Cơm áo gõ cửa mỗi ngày, tình yêu rơi rụng dần theo từng hóa đơn chưa trả, từng bữa ăn thiếu thịt, từng đêm con khóc mà hai vợ chồng quay lưng vào nhau trong mệt mỏi.

Và rồi cô bỏ đi. Thanh không giữ. Anh chỉ giữ con.

Khi Cuoc Song Cua Toi La Not Tram

Đêm bệnh viện, đèn vàng nhòe nhoẹt ánh sáng qua mắt kính mờ. Thanh ngồi gục bên giường bệnh. Thảo sốt cao, người nóng hổi như than hồng. Bác sĩ bảo viêm phổi nặng, cần nằm lại theo dõi. Tiền nhập viện lên đến vài triệu, một con số đủ khiến Thanh cảm thấy mình như kẻ hành khất giữa thành phố bạc bẽo.

Anh nghĩ đến việc gọi Hương. Nhưng gọi để làm gì? Để nhận thêm một lời từ chối lạnh băng? Hay để nhắc lại cái đau đã đóng vảy nhưng chưa bao giờ lành?

Dù vậy, anh vẫn gọi.

Đầu dây bên kia, giọng Hương vang lên, êm như gió sớm mà sắc như dao:

“Em đang ở Nha Trang. Với người ta. Đừng gọi nữa.”

Người ta.

Thanh bật cười. Một tràng cười khô khốc như tro bụi. Con người ta thật kỳ lạ – có thể từ bỏ những điều thiêng liêng nhất chỉ để chạy theo một phút ảo tưởng về tự do.

Anh cúp máy.

Bên ngoài cửa sổ, một chiếc lá rụng xuống, chạm vào lòng đường ẩm ướt. Như một mảnh ký ức vừa lìa cành.Thảo khỏe lại sau hai tuần truyền dịch và tiêm thuốc. Nhưng cơ thể bé bỏng ấy vẫn xanh xao, yếu đuối như cánh hoa dại trong mùa đông.

Thanh đưa con về nhà trọ – nơi anh sống như một cái bóng. Anh đi làm lại, nhận bất cứ việc gì ai thuê: bốc vác, giao hàng, lau chùi quán ăn đêm. Bàn tay chai sạn, lưng còng xuống thêm một chút mỗi ngày, nhưng trong tim anh vẫn le lói một đốm sáng – Thảo.

Con bé là thứ duy nhất níu anh lại với cuộc sống này.

Có đêm, nhìn con ngủ say, tay ôm chặt con gấu bông sứt chỉ, Thanh bật khóc. Không vì buồn. Mà vì thương. Thương con phải lớn lên trong một thế giới không còn mẹ. Thương bản thân mình – một người đàn ông đã lạc mất tất cả, chỉ còn một chút tình phụ tử mong manh như khói.

Sinh nhật Thảo năm ấy, anh không có tiền mua bánh. Chỉ đủ mua một cây nến nhỏ và quả trứng gà. Anh luộc trứng, vẽ mặt cười lên đó bằng bút bi rồi đặt vào chén nhựa, thắp nến, hát chúc mừng con.

Thảo cười, đôi mắt rạng rỡ.

“Ba ơi, sau này con lớn, con sẽ làm bánh cho ba ăn nha.”

Thanh gật đầu, cố nuốt nước mắt đang chực trào. Anh biết, có thể sẽ chẳng còn “sau này” nào nữa.

Mùa đông năm đó lạnh hơn mọi năm.

Thảo tái phát bệnh. Cơn ho kéo dài, tim con yếu dần. Lần này, bác sĩ lặng lẽ nói với anh: “Có lẽ cần chuyển lên tuyến trên. Nhưng khả năng… không cao.”

Thanh bế con vào lòng. Thảo lúc ấy chỉ còn là một chiếc bóng mỏng, nhẹ tênh như sương sớm. Nó cười, yếu ớt:

“Ba đừng buồn. Con mơ thấy mẹ. Mẹ nói mẹ xin lỗi. Mẹ dặn ba phải sống vui nha…”

Rồi con thiếp đi.

Trong bóng đêm, một mình bên giường bệnh, Thanh ngồi bất động. Mắt anh mở to, nhưng trong đó không còn thấy gì – không còn ánh sáng, không còn tương lai, không còn hi vọng. Chỉ có tiếng máy thở nhịp nhàng – từng nhịp như tiếng đồng hồ đếm ngược về cái kết không ai muốn gọi tên.

Thảo mất vào một sáng mùa xuân. Khi những chồi non ngoài kia vừa nhú lên. Khi người ta bắt đầu nói về Tết, về quần áo mới, về bánh chưng xanh. Thanh mặc cho con chiếc váy màu hồng. Đặt con nằm trong chiếc quan tài nhỏ sơn trắng. Mùi gỗ mới nồng nặc. Mùi chia ly cũng thế.

Đám tang chỉ có hai người: Thanh và lão Tư – ông chủ nhà trọ già. Không có vòng hoa, không tiếng kèn trống. Chỉ có trời xám xịt và gió thổi lồng lộng.

Sau tang lễ, người ta ít thấy Thanh.

Có người bảo anh bỏ xứ đi. Có người nói anh vào chùa tu. Cũng có người thì thở dài: “Chắc ông ấy không sống nổi…”

Không ai biết thật sự Thanh ở đâu. Chỉ có lão Tư – một lần đi qua công viên cũ, thấy một người đàn ông râu tóc rối bù, ngồi ôm con gấu bông sứt chỉ, lẩm bẩm:

“Ba mua bánh cho con nha…”

© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Duyên Phận Đôi Khi Không Đến Từ Đất Trời Mà Đến Từ Lòng Người | Radio Tâm Sự


Để lại một bình luận