Sáu năm qua, tôi luôn nghĩ mẹ chồng mình quá tiết kiệm, thậm chí có phần bủn xỉn, khiến tôi lúc nào cũng canh cánh trong lòng. Thế nhưng, hóa ra người tôi hiểu lầm lại chính là người dành cho tôi và cháu nội từng đồng tằn tiện nhất.
Mẹ tôi mất từ trước khi tôi sinh con, nên khi mang thai, tôi gần như không biết bấu víu vào ai. Chồng tôi gọi điện cho mẹ, giọng nhỏ nhẹ như một đứa trẻ: “Mẹ ơi, vợ con sắp sinh rồi… mẹ có thể lên chăm giúp tụi con thời gian không ạ?”. Bà chỉ ậm ừ một tiếng, nói sẽ ở với chúng tôi sáu năm, đến khi cháu đi học thì bà sẽ về lại quê. Chúng tôi gật đầu, dù trong lòng vẫn lo lắng vì sợ không hợp nếp sống.
Hôm bà đến, trời đã tối mịt. Bà xách theo cả đống túi: gà thả vườn, trứng gà, rau rợ… đủ thứ đặc sản quê nhà. Tôi nhìn mà chỉ thấy ngộp: nhà mới dọn xong, tôi sợ mùi đất, sợ bẩn, sợ bừa bộn. Thấy tôi nhíu mày, chồng tôi cũng góp lời: “Mẹ ơi, ở thành phố cái gì cũng có, mẹ mang chi cho cực vậy?”. Bà chỉ cười hiền: “Ở thành phố cái gì cũng có, nhưng cái gì cũng tốn tiền. Hơn nữa, đồ quê sạch sẽ, có phải ngon hơn không?”.
Từ ngày đó, mẹ chồng ở lại chăm tôi và con. Bà không học cao, nhưng gọn gàng, sạch sẽ, làm việc nhanh nhẹn đến mức tôi không thể tin một người lớn tuổi lại có thể xoay xở khéo léo như vậy. Trẻ con chỉ cần khẽ ọ ẹ là bà đã chạy đến trước cả tôi. Một tháng trôi qua, tôi khỏe hơn, con thì bụ bẫm thấy rõ, tất cả đều nhờ đôi bàn tay kiên nhẫn và cần mẫn của bà.
Thấy bà nhiệt tình, tôi thẳng thắn đưa bà chiếc thẻ, nói mỗi năm sẽ gửi 50 triệu để bà tiêu xài. Tôi nghĩ làm vậy là phải phép, vì bà đã bỏ dở cuộc sống riêng để về chăm chúng tôi. Mẹ chồng không từ chối, chỉ gật đầu, nhưng từ ngày có thẻ, bà chưa từng hỏi xin thêm một đồng. Ngược lại, bà mua cái gì cũng lựa rẻ nhất: con gà già, mớ tôm xấu mã, bó rau cuối ngày đang giảm giá. Siêu thị có khuyến mãi là bà đợi đến tối muộn mới đi.

Nhiều lúc tôi bực lắm. Tôi muốn nói rằng gia đình tôi không nghèo đến mức phải chắt mót từng đồng như vậy. Nhưng rồi tôi kìm lại, vì sợ bà tự ái, sợ bà bỏ về quê, và tôi lại phải xoay xở một mình.
Thế mà sáu năm trôi qua, khi con tôi vào lớp một, tôi không kìm nữa. Tôi nói những câu có lẽ cả đời này tôi đều hối hận: rằng bà tiết kiệm quá mức, rằng người kiếm tiền là để hưởng thụ, rằng bà đang dạy con tôi thói quen tính toán. Mắt bà đỏ lên, nhưng bà không nói lại một lời. Sáng hôm sau, bà xếp đồ, nói nhẹ rằng bà đã giữ lời hứa sáu năm, giờ đến lúc nên về quê để khỏi phiền con cháu.
Chồng tôi chở bà về, còn tôi đứng lặng trong phòng, cảm giác như mình vừa đẩy đi một người thật sự thương mình.
Tầm xa hồng ngoại 10m với công nghệ hống ngoại thông
minh.
Chống ngược sáng HDR
- Hỗ trợ đàm thoại 2 chiều
- Hỗ trợ các tính năng thông minh: phát hiện chuyển động,
phát hiện con người, phát hiện âm thanh bất thường, chế
độ riêng tu, Smart tracking.
Tích hợp còi báo động
- Hỗ trợ chức năng Soft-AP, kết nối trực tiếp wifi camera
không cần thông qua modem nhà mạng.
Tích hợp Wi-Fi(IEEE802.11b/g/n), LAN, CLOUD (Imou
Protect), ONVIF
- Hỗ trơ khe cắm thẻ nhớ Micro SD max 256GB
- Nguổn cấp: DC 5V1A, điện năng tiêu thụ - Chất liệu vỏ:
Plastic.
Đạt chứng nhận CE, FCC
Xuất xứ: Trung Quốc
⁃ Bảo hành: 24 tháng.
Trọn bộ sản phẩm bao gồm:
-1 x Camera
- 1 x Hướng dẫn Bắt đầu Nhanh
-1x Bộ đổi nguồn
-1x Cáp nguồn
-1x Bọt gắn
Hàng chính hãng imou bảo hành 2 năm toàn quốc
Camera imou A32EP 3MP
Vài tuần sau, khi dọn dẹp tủ, tôi thấy chiếc thẻ ngân hàng của bà. Vì tò mò, tôi mang ra ATM kiểm tra. Tôi chỉ nghĩ trong thẻ chắc chẳng còn bao nhiêu, vì sáu năm qua, mọi chi tiêu trong nhà đều cần tiền. Nhưng khi dãy số hiện ra, tim tôi như hẫng một nhịp.
Toàn bộ 300 triệu tôi gửi cho bà suốt sáu năm vẫn còn nguyên. Không những thế, còn có thêm 58 triệu là số tiền mà bà tự tiết kiệm được từ những con gà già, những mớ tôm rẻ, những bó rau cuối ngày. Tôi gọi cho bà trong tâm trạng rối bời. Bà chỉ cười, nói rằng 300 triệu là bà cất dùm vợ chồng tôi, còn 58 triệu là bà muốn để dành cho cháu sau này đi học.
Tôi ngồi bên máy ATM, nước mắt chảy xuống lúc nào không hay.
Một người phụ nữ cả đời sống tằn tiện, vậy mà lại dành tất cả sự tiết kiệm của mình cho chúng tôi. Còn tôi, một đứa con dâu chỉ biết nhìn bề ngoài mà phán xét.
Sau đó, vợ chồng tôi rút toàn bộ số tiền ấy mua một căn hộ nhỏ gần nhà. Ngày chúng tôi về quê đón ba mẹ chồng lên, bà cứ mắng tôi hoang phí, nhưng đôi mắt lại long lanh, nhìn căn phòng mới bằng ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa hạnh phúc.
Khoảnh khắc ấy, tôi hiểu ra một điều rất giản dị: có những người già, dù miệng cứ bảo tiết kiệm, cả đời vẫn sống dè sẻn… nhưng lại sẵn sàng tằn tiện để dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho con cháu. Và điều họ mong muốn, suy cho cùng, chỉ là cảm giác được trân trọng.

Bộ phát wifi 4G di động mini ROOSEE M610, chuẩn wifi 6
Còn tôi, mãi về sau mới đủ lớn để hiểu điều đó.

Theo Thương Trường
Nguồn Trang : https://tintuconline.com.vn/me-chong-len-cham-con-giup-moi-nam-toi-bieu-ba-50-trieu-5082914.html
Bài viết gợi ý
- Ca sĩ Tuấn Hưng lên tiếng về thông tin đang ốm nặng, mất giọng
Tuấn Hưng xuống tóc để cầu bình an cho mẹ. - Tuấn Hưng xuống tóc và hay viết nhiều tâm sự về mẹ, thậm chí sáng tác ca khúc tặng mẹ. Có vẻ như việc người mẹ thân yêu ngã bệnh khiến Tuấn Hưng thay đổi, sống trầm hơn và quay vào bên trong. Anh nói gì về sự thay đổi này? Trong quãng đời của một con ng...
- Laptop Acer chip H vượt trội, thủ lĩnh học đường chỉ từ 10.29 triệu
- McTominay ghi siêu phẩm, Scotland giật vé World Cup 2026 kịch tính
- Chính thức mở cổng đăng ký tài khoản thi Đánh giá năng lực năm 2026
- 9 điều thường có trong nhà của những người rất may mắn
- 'Gió ngang khoảng trời xanh' tập 43: Mỹ Anh bất ngờ trước đề nghị của tiểu tam Linh
- Hoa hậu Diệu Hoa lộng lẫy xuất hiện bên chồng doanh nhân
- Cầu thủ nhập tịch ghi bàn, UAE hòa Iraq tại vòng loại World Cup 2026
