blogradio.vn – Không có tiếng nước chảy trong nhà tắm. Không có tiếng con gọi “bố ơi” giữa đêm. Không có bóng dáng nhỏ xíu của vợ tôi đang ngồi chải tóc trước quạt. Chỉ có tôi – một thân người rỗng ruột, nằm chỏng chơ trên chiếc chiếu cũ, nhìn trần nhà tối om.
***
Tôi từng nghĩ, hạnh phúc là cái gì đó cao xa, kiểu như phải có nhà to, xe đẹp, hay ít nhất cũng là một khoản tiền gửi ngân hàng kha khá. Nhưng hóa ra, hạnh phúc đôi khi chỉ là được ăn một bữa cơm nóng, nghe tiếng con cười khúc khích sau hiên, thấy vợ mình ngồi quạt tay, tóc rối xù mà vẫn cười khi nhìn tôi về muộn.
Những ngày đó, chúng tôi sống trong một căn phòng trọ nhỏ ở ngoại thành. Gọi là nhà thì có vẻ sang quá, vì tường gạch chưa trát, mái lợp bằng mấy tấm nhôm đã gỉ, mùa hè nóng nực đến mức đêm nào cũng phải trải chiếu ra sân nằm. Vậy mà lạ, tôi không nhớ nổi mình đã từng than vãn gì về cuộc sống đó chưa. Có thể là chưa.
Vợ tôi mở một quán tạp hóa nho nhỏ ngay đầu ngõ – vài gói mì, mấy bịch bánh, đôi ba thùng sữa. Cô ấy khéo lắm, vừa bán hàng, vừa bồng con, vừa nấu cơm, quét nhà. Tôi đi làm thợ phụ xây – sáng 6 giờ rời nhà, tối hơn 7 giờ mới về. Công việc cực nhọc, bụi bặm, lưng tôi khi ấy còn nguyên những vết xước do vác gạch. Nhưng về tới nhà, nhìn thấy hai mẹ con ngồi chờ cơm, lòng tôi dịu lại.
Thằng bé nhà tôi lúc đó chưa biết nói, chỉ suốt ngày ê a, rồi bò lồm cồm khắp sàn gạch. Nó thích trèo lên chân tôi, níu lấy quần tôi, rồi ngửa cổ cười khanh khách. Cái tiếng cười ấy, tôi từng nghĩ mình sẽ nhớ cả đời.
Tôi nhớ có lần đi làm về muộn, mưa tầm tã, quần áo ướt sũng, lạnh buốt, bụng đói meo. Tôi vừa bước chân vào cửa, thì vợ tôi đưa cho cái khăn khô, xong lặng lẽ dọn mâm cơm ra. Chỉ có canh rau muống với trứng rán, nhưng tôi ăn như thể cả ngày chưa từng được nuốt thứ gì vào bụng. Cô ấy ngồi bên, chống cằm nhìn tôi nhai, nói một câu nhẹ tênh:
“Cực không anh? Nhưng về nhà là thấy yên rồi, nhỉ?”
Ừ, lúc đó, tôi yên lắm. Dù trời có mưa, người có lạnh, áo có rách… thì lòng tôi vẫn thấy ấm.
Chúng tôi không có gì nhiều. Chỉ có nhau. Và tôi đã nghĩ, chỉ cần như thế là đủ cho cả một đời.
Tôi kể những điều này không phải để hoài niệm, mà là để nhắc lại chính mình – rằng tôi đã từng có một khởi đầu đẹp như thế. Trước khi tôi làm hỏng tất cả. Trước khi tôi tự tay đốt cháy những gì mình trân quý nhất.

Lần đầu tôi chơi bài là trong một buổi nhậu nhẹt với mấy anh em cùng làm công trình.
Hôm đó vừa lĩnh lương, thằng Toản rủ cả bọn ra quán ven đường làm vài lon bia. Mỗi đứa góp một ít, gọi nồi lẩu bò lèo tèo vài miếng thịt, còn lại toàn rau. Nhưng chẳng ai than, ai cũng cười. Đàn ông mà, được dịp rôm rả là thấy nhẹ cả người.
Tôi nhớ hôm đó trời lạnh, gió luồn qua vạt áo mỏng. Có lẽ cũng vì thế mà lon bia đầu nhanh chóng ngấm. Toản lôi ra bộ bài 52 lá, đặt xuống giữa chiếu, cười cười bảo:
“Chơi vài ván cho vui đi. Năm ngàn một ván, chứ có phải đánh bạc đâu.”
Tôi cũng cười, nghĩ thầm: “Ừ thì vui thôi mà.”
Thế là nhập cuộc.
Lúc đầu chỉ thắng thua vài ngàn, chẳng đáng là bao. Nhưng rồi tôi đỏ bài – thắng liền ba ván. Túi phồng lên thêm mấy chục nghìn. Tôi cười khoái chí, tự nhủ: Đơn giản thế này mà, ngày nào chơi cũng được.
Nhưng đời mà, đâu có gì đơn giản mãi. Những ngày sau đó, tôi bắt đầu chủ động tìm tới những buổi nhậu như thế. Không phải vì thèm rượu, mà vì thèm cái cảm giác hồi hộp, thèm cái khoảnh khắc khi quân bài lật lên và mình ôm hết tiền.
Tôi về nhà trễ hơn. Lúc đầu vợ còn hỏi han, sau thì im lặng. Cô ấy nghĩ tôi làm thêm, nên không nghi ngờ gì. Tôi vẫn đưa đủ tiền mỗi tháng, thậm chí có khi còn nhiều hơn. Cô ấy chỉ cười nhẹ:
“Công trình này chắc ngon hả anh?”
Tôi gật đầu, không nói gì. Lần đầu tiên tôi nói dối cô ấy mà lòng không thấy cắn rứt.
Chuyện bắt đầu thay đổi khi tôi thua.
Một tối nọ, tôi mất trắng gần nửa tháng lương chỉ trong vài ván. Thằng Toản vỗ vai tôi, bảo:
“Thôi mà, hôm nay đen. Mai gỡ.”
Câu đó như câu thần chú, ám tôi cả đêm. Tôi nằm quay mặt vào tường, vợ đã ngủ, còn tôi thì thao thức. Tôi không giận bản thân vì thua – mà vì không chấp nhận được việc mình rời khỏi chiếu bài với bàn tay trắng.
Ngày hôm sau, tôi rút một ít tiền từ khoản tiết kiệm của vợ. Đó là số tiền cô ấy cất để sau này đóng học phí cho con. Tôi tự nhủ: ”Mình chỉ mượn tạm. Mai gỡ lại thì trả ngay.”
Nhưng tôi thua tiếp.
Lúc ấy, tôi vẫn chưa thấy mình nghiện. Tôi nghĩ mình vẫn tỉnh táo, vẫn làm chủ được. Tôi đâu biết, có những cái bẫy sinh ra chỉ để người ta tự chui đầu vào, và cái tên gọi “cho vui thôi” chính là sợi dây đầu tiên buộc chặt lấy chân tôi.
Tôi thua liên tiếp trong hai tuần liền. Mỗi ngày đi làm, đầu óc không còn tập trung vào việc khuân vác, trộn hồ, mà chỉ nghĩ đến con bài, nước đi, và cảm giác gỡ gạc. Mỗi khi lương vào, tôi lại tìm cách giữ lấy phần lớn, chỉ đưa cho vợ phần còn lại. Cô ấy hỏi:
“Sao tháng này ít vậy anh?”
Tôi lảng tránh, viện cớ công trình trừ vào bảo hiểm, ăn trưa, xăng xe. Cô ấy không nói gì, chỉ gật đầu rồi gấp gọn số tiền, nhét vào góc hộp sữa để dành.
Tôi bắt đầu vay mượn. Lúc đầu là anh em trong đội làm cùng – vài trăm, một triệu. Sau đó là người quen, hàng xóm. Có lần, tôi dám nói với vợ là bị mất ví để che cho một khoản nợ. Vợ tôi im lặng, lặng lẽ đi rút chút tiền tích góp từ tiệm tạp hóa để bù vào. Đêm đó, tôi thấy cô ấy nằm quay mặt vào tường, vai run lên nhẹ nhẹ. Tôi biết cô ấy khóc, nhưng tôi quay đi, giả vờ ngủ.
Lòng tự trọng của tôi đã chết dần từ lúc ấy.
Tôi bắt đầu mang chiếc xe máy – phương tiện duy nhất để đi làm – ra hiệu cầm đồ. Lãi suất cao cắt cổ, nhưng tôi vẫn gật. Tôi nghĩ, chỉ cần thắng một ván lớn là có thể chuộc lại. Chỉ cần may mắn, chỉ cần một lần nữa thôi.
Nhưng cái gọi là “may mắn” – nó chưa bao giờ đứng về phía những kẻ đã lún quá sâu.
Càng thua, tôi càng cay. Càng cay, tôi càng đánh. Và càng đánh, tôi càng mất. Không chỉ là tiền bạc, mà là những gì tôi từng trân trọng nhất.
Tôi bắt đầu cáu gắt với vợ. Cô ấy chỉ cần hỏi nhẹ một câu, là tôi đã lớn tiếng. Tôi thấy phiền khi nghe con khóc, thấy bực mình khi cơm chưa nóng, thấy mọi thứ xung quanh mình trở thành cái cớ cho sự thất bại. Tôi trách vợ không hiểu tôi, trách con phá giấc ngủ, trách trời nắng, trách đời bạc… trừ bản thân mình.
Vợ tôi không nói gì nữa. Cô ấy bắt đầu đi ngủ sớm hơn, chỉ để tránh đối diện với tôi. Cô ấy vẫn dậy sớm, dọn hàng, đưa con đi học, làm việc như thể chẳng có gì xảy ra. Nhưng tôi thấy rõ: trong ánh mắt cô ấy, niềm tin đã không còn nguyên vẹn như trước.
Tôi biết. Nhưng tôi vẫn tiếp tục.
.jpg)
Có một lần, tôi ngồi một mình sau khi thua một trận lớn. Không ai còn cho tôi mượn tiền. Tôi nhìn lên trần nhà tối om, tự hỏi: Tại sao mình lại thành ra như thế này?
Không ai trả lời. Chỉ có một giọng nói nhỏ trong đầu thì thầm:
“Mày đã sa chân rồi. Giờ quay lại cũng muộn.”
Tôi tin nó.
Và đó chính là lúc tôi bắt đầu đánh mất mọi thứ – một cách chậm rãi, nhưng chắc chắn.
Tôi không nhớ rõ ngày hôm đó là ngày mấy, chỉ nhớ rằng trời rất nóng. Gió từ ngoài đường thổi vào cũng chỉ toàn hơi nóng hầm hập. Tôi vừa từ chiếu bạc trở về, người hôi rình, mồ hôi nhễ nhại, đầu óc quay cuồng vì thua trắng một ván lớn.
Vừa bước vào cửa, tôi đã nghe thấy tiếng vợ nói chuyện điện thoại. Giọng cô ấy thấp, căng thẳng:
“Dạ vâng, em hiểu… nhưng anh ấy mượn lúc nào ạ? Số tiền bao nhiêu? Em xin lỗi, em không biết gì cả…”
Tôi đứng chết lặng. Cô ấy quay lại nhìn tôi, ánh mắt như muốn xuyên thẳng vào trong tim. Không giận dữ, không gào thét. Chỉ là cái nhìn… như thể người đứng trước mặt cô không còn là chồng cô nữa.
Tôi lảng sang hướng khác, tháo dép rồi đi vào trong. Cô ấy không nói gì thêm. Một lúc sau, tôi nghe tiếng kéo ngăn kéo – cô ấy gom hết những gì có trong hộp tiết kiệm, đếm từng tờ tiền, không thiếu một đồng. Đến lúc tôi quay lại, cô ấy đã gói gọn trong một túi nilon, đặt lên bàn, rồi nhìn tôi:
“Anh nợ họ 5 triệu đúng không? Em trả giúp lần này. Nhưng đừng có để em phải trả thay nữa.”
Tôi cười nhạt, giả vờ như chẳng có gì to tát:
“Có mấy triệu bạc mà làm căng. Chuyện nhỏ.”
Cô ấy nhìn tôi, lâu đến mức tôi thấy bối rối. Rồi cô ấy nói, bằng một giọng rất nhẹ:
“Không phải vì số tiền. Mà vì anh đang đổi dần con người mình để lấy nó.”
…
Hôm đó, tôi bỏ nhà đi cả đêm.
Tôi chơi bạc cho đến lúc không còn nổi một nghìn trong túi. Tôi ngồi thừ ra bên vệ đường, hút liên tiếp hai điếu thuốc rẻ tiền. Đầu óc trống rỗng. Cảm giác thua không còn nhói nữa – nó đã trở thành một thứ nhức âm ỉ như bệnh mãn tính. Chỉ còn sự mệt mỏi bào mòn.
Sáng hôm sau, tôi về nhà, người rã rượi, miệng đắng nghét. Nhà cửa vắng lặng. Tôi bước vào, gọi khẽ:
“Em ơi.”
Không tiếng trả lời.
Phòng trọ trống rỗng. Chiếc gối bên cạnh đã không còn hơi ấm. Gấu bông của con để lại trên kệ, quay mặt vào tường. Trên bàn, có một mảnh giấy nhỏ, gấp đôi, không viết gì ngoài một câu:
“Em đưa con về ngoại. Khi nào anh thật sự muốn sống tử tế, hãy tìm mẹ con em.”
Tôi cầm mảnh giấy ấy, ngồi bệt xuống sàn nhà, đầu cúi gục. Bên ngoài, nắng bắt đầu lên. Mọi người vẫn sống, vẫn làm việc, vẫn buôn bán, vẫn đi qua đi lại… như thể không có ai vừa đánh mất cả gia đình mình trong đêm qua.
Tôi không khóc. Nhưng có gì đó trong ngực tôi như bị ai bóp nghẹt.
Tôi ngồi đó cả buổi sáng, im lặng giữa căn phòng trống, chỉ có tiếng quạt máy kêu lạch cạch và chiếc bóng đổ dài của chính mình.

Mall) Loa Kiểm Âm Bluetooth EDIFIER MR3/MR5 I Công Suất 36W | Bluetooth 5.4 |
Tôi đã đổ vỡ. Không phải vì một ván bài. Mà vì tôi đã lật ngửa chính mình ra chiếu bạc, và để thua tất cả.
Căn phòng trọ khi không có vợ con… hóa ra lại rộng đến thế.
Không có tiếng nước chảy trong nhà tắm. Không có tiếng con gọi “bố ơi” giữa đêm. Không có bóng dáng nhỏ xíu của vợ tôi đang ngồi chải tóc trước quạt. Chỉ có tôi – một thân người rỗng ruột, nằm chỏng chơ trên chiếc chiếu cũ, nhìn trần nhà tối om.
Tôi về lại đây vào lúc gần nửa đêm. Người bết mồ hôi, miệng khô khốc, chân bước không vững. Không còn sức để chửi thề. Không còn cảm giác để buồn.
Tôi ném ba lô xuống một góc, nằm vật ra nền gạch. Mắt mở trừng trừng. Đầu óc không nghĩ gì, nhưng tim thì nặng trĩu. Cảm giác giống như mình vừa đi hết một vòng đời, chỉ để quay lại nơi bắt đầu – tay trắng.
Tôi bật quạt lên. Cái quạt kêu cạch cạch. Âm thanh quen thuộc, nhưng lần này chẳng có ai nằm bên cạnh để nói:
“Anh nhớ tra dầu vào nó đi, nó kêu mãi rồi đó.”
Tôi quay đầu nhìn sang bên trái – cái gối của cô ấy vẫn nằm đó, lõm xuống một chút như thể mới có người rời đi. Còn mùi tóc, còn mùi áo phơi khô từ hôm trước. Tôi áp mặt vào chiếc gối, lần đầu tiên sau rất nhiều ngày, tôi bật khóc.
.jpg)
Tôi đã từng nghĩ đàn ông không nên khóc. Khóc là yếu đuối. Khóc là hèn. Nhưng lúc đó, tôi khóc không vì mình yếu. Mà vì tôi biết… tôi sai rồi. Sai quá lâu. Sai đến mức chẳng còn ai bên cạnh để mà tha thứ.
Tôi nhớ con. Nhớ đôi mắt tròn xoe, cái miệng hay cười, đôi tay nhỏ xíu từng vịn vào cổ tôi, trèo lên vai tôi, la lên: “Bố là siêu nhân.”
Tôi nhớ vợ. Nhớ cả những lúc cô ấy cáu gắt, giận hờn, nhớ cả cái cách cô ấy im lặng khi không còn sức để giận nữa.
Tôi đã đẩy họ ra xa. Bằng những lời nói cay nghiệt. Bằng những lần lén lút rút tiền. Bằng từng bước chân đến sòng bài, tôi đã rời xa họ – không phải một lần, mà là hàng trăm lần.
Tôi nghĩ đến mảnh giấy cô ấy để lại. Một câu thôi, ngắn gọn, không trách móc, không van xin, không níu kéo. Nhưng đủ để tôi hiểu rằng, nếu tôi không thay đổi, tôi sẽ mất họ – mãi mãi.
Đêm đó, tôi nằm yên như thế đến sáng. Không ngủ. Không ăn. Không bước ra khỏi nhà.
Tôi chỉ nằm đó, và lần đầu tiên trong đời, tôi nhìn lại chính mình – trần trụi, xấu xí, tội lỗi.
Và cũng trong đêm đó, lần đầu tiên, tôi hỏi:
“Nếu giờ muốn làm lại… thì bắt đầu từ đâu?”
Ba ngày sau đêm đó, tôi vẫn không rời khỏi căn phòng trọ. Không đi làm. Không nhắn tin. Không gọi điện. Tôi sợ đối mặt với bất kỳ ai – càng không dám đối mặt với chính mình trong gương.
Tôi cạo râu bằng dao lam cùn, quần áo xộc xệch, mùi người ám nặng như thể tôi đã không còn là còn người nữa.
Đến ngày thứ tư, cô ấy quay lại.
Tôi không biết bằng cách nào cô ấy biết tôi vẫn còn ở đây. Cánh cửa bật mở lúc sáng sớm, và tôi nhìn thấy vợ tôi đứng trước cửa – gầy hơn, xanh xao hơn, nhưng ánh mắt thì vẫn vậy: tỉnh táo và đầy dứt khoát.
Tôi không kịp phản ứng. Cô ấy bước vào, không trách, không mắng, chỉ mở túi xách, rút ra một xấp giấy đã gập làm tư, đặt xuống bàn.
“Đây là tất cả các khoản nợ anh đang mang,” cô ấy nói. “ Tổng cộng hơn bốn mươi triệu. Em đã gọi điện cho từng người. Có người sẵn sàng chờ, có người thì bắt đầu dọa dẫm. Em đứng ra xin khất nợ thay anh một lần cuối.”
Tôi ngồi im. Tim đập thình thịch. Mỗi con số như một vết dao khứa qua mặt mình. Tôi chưa từng dám ngồi tính kỹ từng khoản như vậy. Còn cô ấy, cô ấy làm thay tôi – một cách lạnh lùng, rành rọt như kế toán, không kèm theo một giọt nước mắt nào.
Cô ấy ngẩng lên, nói chậm rãi, không run, không khẩn khoản:
“Giờ em hỏi anh: Muốn làm lại không?”
Tôi nhìn cô ấy. Trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng thấy người phụ nữ từng cười ngồi bên bếp, từng bón con ăn từng thìa, từng mướt mồ hôi đẩy xe hàng ngoài chợ – nay đang ngồi trước mặt tôi, không còn là người vợ yếu mềm nữa. Mà là một người đã từng yêu tôi đến tận cùng, và giờ đang dùng nốt chút sức lực cuối cùng để kéo tôi lại khỏi bờ vực.
Tôi cúi đầu, giọng nghèn nghẹn:
“Anh muốn… nhưng anh không biết bắt đầu từ đâu…”
Cô ấy nói:
“Bắt đầu từ việc xin lỗi. Từ việc nhận là mình đã sai. Từ việc đi làm lại. Từ việc sống như một người bình thường. Không lén lút. Không dối trá.”
Tôi không trả lời. Chỉ gật đầu. Lần đầu tiên sau bao lâu, tôi thấy nước mắt mình rơi mà không cần cố kìm.
Cô ấy để lại một túi thức ăn, một túi quần áo sạch, một ít tiền đi xe. Rồi đứng dậy.
Trước khi bước ra cửa, cô ấy dừng lại, nói mà không quay đầu:
“Em không hứa sẽ tha thứ. Nhưng em sẽ đợi. Nếu anh đi được đến cuối con đường này… mẹ con em sẽ đón anh ở đó.”
Cánh cửa đóng lại. Tôi vẫn ngồi yên.
Lần đầu tiên, tôi biết mình có một cơ hội. Không phải cơ hội để quay lại những ngày cũ. Mà là cơ hội để chứng minh: mình còn xứng đáng được làm chồng, làm cha.
Và lần này, tôi không định bỏ lỡ.
Tôi bắt đầu đi làm trở lại vào một buổi sáng mùa thu, khi nắng còn nhẹ và gió vẫn mang hơi lạnh đầu ngày.
Công việc đầu tiên mà tôi xin được là phụ hồ – giống như hồi mới ra thành phố. Nhưng lần này, tôi không còn là anh chàng nhanh nhẹn, mạnh mẽ như ngày trước. Người tôi hốc hác, ánh mắt trũng sâu, đôi tay run nhẹ mỗi lần bưng gạch.
Cái nhìn đầu tiên mà người ta dành cho tôi không phải là tin tưởng, mà là ngờ vực. Chủ thầu nhíu mày khi nghe tôi nói xin làm, rồi hỏi:
“Trước đây làm ở đâu?”
“Tại sao nghỉ?”
“Có biết trộn xi măng không?”
Tôi chỉ biết cúi đầu. Rồi bỗng nhiên, phía sau có người lên tiếng:
“Anh cứ cho nó làm đi. Có gì tôi chịu trách nhiệm.”
Tôi quay lại. Vợ tôi đứng đó. Cô ấy lặng lẽ theo sau tôi từ sáng, như một cái bóng. Tôi không biết cô ấy đã nghe được bao nhiêu, chỉ thấy lòng mình đau nhói khi người phụ nữ từng tin tôi vô điều kiện – giờ phải đứng ra bảo lãnh cho tôi như bảo lãnh cho một kẻ từng có tiền án.
.jpg)
Tôi được nhận. Lương không cao. Công việc nặng nhọc. Nhưng tôi không dám than.
Ngày đầu tiên, tôi làm việc đến mức đôi tay phồng rộp, chân mỏi rã rời. Tối về, ngồi một mình trong phòng trọ, tôi ngâm tay trong chậu nước muối, nhìn những vết phồng rộp rỉ máu mà miệng vẫn bật cười.
Không phải vì tôi thấy vui. Mà vì tôi biết: mỗi vết đau hôm nay là một bước về phía gia đình.
Vợ tôi không quay lại sống cùng ngay. Cô ấy vẫn ở nhà ngoại với con. Nhưng mỗi tuần, cô ấy ghé qua một lần – mang theo ít đồ ăn, ít thuốc, vài cái áo cũ. Không nói nhiều. Chỉ đưa, rồi lặng lẽ lau nhà, quét sân, sắp xếp lại đống chăn chiếu bừa bộn.
Có một lần, tôi níu tay cô ấy, hỏi:
“Em còn giận anh không?”
Cô ấy không nhìn tôi. Chỉ nói:
“Không giận. Chỉ mệt.”
Rồi đi.
Câu trả lời ấy… đau hơn mọi lời trách móc.
Tôi bắt đầu ghi chép từng khoản nợ, tính toán từng đồng lương. Ai tôi mượn bao nhiêu, tôi đều gọi điện xin lỗi. Có người chửi. Có người cúp máy. Có người mắng là đồ khốn nạn. Tôi nghe hết, không thanh minh. Vì họ có quyền giận.
Mỗi tối, tôi dành ra vài tiếng học lại cách sống bình thường – như ăn cơm đúng giờ, ngủ sớm, tắt điện, rửa bát, giặt đồ. Những điều tưởng chừng nhỏ nhặt, nhưng lại là thứ tôi từng bỏ quên rất lâu.
Tôi cũng học cách đối mặt với bản thân – không tránh né, không viện cớ, không tự thương hại. Mỗi khi thấy hình bóng mình trong gương, tôi nhìn thật lâu, rồi nói:
“Mày đã làm hỏng hết. Nhưng mày vẫn còn thời gian để sửa lại. Nếu mày dám.”
Và tôi dám.
Mỗi buổi sáng, tôi đều dậy từ trước khi mặt trời mọc.
Tôi pha cho mình ly nước muối loãng, ăn qua loa cái bánh mỳ khô rồi đạp xe ra công trình. Chiếc xe đạp cũ kỹ là thứ tôi mượn tạm của cậu em vợ. Xích kêu cọt kẹt, yên lún sâu, mỗi lần đạp lên dốc là phải gồng cả người. Nhưng tôi quen dần. Bây giờ tôi chẳng còn cần gì ngoài hai thứ: một công việc đều đặn và thời gian.
Lương công nhật của tôi chẳng cao. Sau khi trừ ăn uống, trọ, điện nước, tôi dành toàn bộ phần còn lại để trả nợ. Có tháng chỉ trả được vài trăm ngàn cho mỗi người, nhưng tôi không nản. Tôi ghi rõ vào sổ:

Bộ phát wifi 4G di động mini ROOSEE M610, chuẩn wifi 6
“Tháng 1: gửi chị Mai 500 nghìn. Còn 3 triệu.”
Có người chửi tôi lì lợm, dai như đỉa. Nhưng cũng có người bắt đầu dịu giọng:
“Thôi, miễn là mày trả được bao nhiêu thì cứ đưa. Còn hơn là im luôn.”
Thỉnh thoảng, vợ tôi lại ghé qua. Cô ấy không còn lặng lẽ như trước nữa – giờ đã bắt đầu hỏi tôi ăn uống thế nào, có mệt không, còn làm ở công trình đó không. Tôi đáp từng câu một, không vòng vo, không khoe khoang, cũng không than thở.
Tôi không mong cô ấy khen ngợi hay xúc động. Tôi chỉ mong… cô ấy bắt đầu tin lại tôi, từng chút một.
Con trai tôi lúc đầu không chịu gặp tôi. Những lần vợ đưa nó xuống chơi, nó trốn sau lưng mẹ, không chịu bước vào phòng. Tôi cố gắng bắt chuyện, hỏi vài câu, nhưng nó chỉ gật hoặc lắc, rồi quay đi. Lòng tôi thắt lại. Nhưng tôi không trách.
Tôi hiểu, nó đang nhìn vào một người từng bỏ rơi nó.
Lần thứ ba nó đến, tôi mang ra một món đồ chơi cũ – chiếc xe mô hình tôi từng mua hồi nó một tuổi. Tôi lau sạch, thay pin, rồi để trên bàn. Khi nó thấy, mắt nó sáng lên, nhưng vẫn không nói gì. Tôi không ép. Chỉ cúi xuống nói nhỏ:
“Bố… vẫn giữ nó suốt. Chỉ đợi con quay lại thôi.”
Tối hôm đó, trước khi về, nó quay lại nói với tôi một câu đầu tiên sau hơn nửa năm:
“Bố đừng bán cái xe này nha.”
Chỉ một câu, mà tôi đứng lặng rất lâu. Mắt cay xè.
Tôi vẫn nhớ lần đầu con gọi lại tiếng “bố” – sau tất cả. Hôm đó là sinh nhật nó. Vợ tôi mang bánh đến, tôi tự tay nấu một bữa cơm giản dị: trứng đúc thịt, canh bí, rau muống xào tỏi.
Khi con thổi nến xong, nó quay sang tôi, giơ tay xin bế.
“Bố bế con nha.”
Tôi như chết lặng. Tôi ôm con lên, siết thật chặt, như thể chỉ cần buông tay ra là giấc mơ sẽ tan biến.
Tôi biết, mình chưa chuộc hết lỗi. Nhưng ít nhất, tôi đang đi đúng đường.
Và điều quan trọng nhất là: vợ con tôi vẫn còn ở cuối con đường ấy.
.jpg)
Hôm đó, tôi bị cảm.
Mùa đông Hà Nội, gió lùa qua khe tường, mưa phùn ẩm lạnh thấm vào xương. Tôi làm ngoài trời cả tuần liền, ướt áo, ướt cả lòng bàn chân mà không dám nghỉ. Mấy an hem trong đội nói tôi lì. Nhưng tôi biết: tôi không được phép yếu. Không được phép gục.
Vậy mà đến chiều thứ bảy, người tôi bắt đầu run lên từng cơn. Về đến phòng, tôi đổ gục xuống, đầu như bốc hỏa, môi khô khốc. Cố lết ra nấu nồi cháo nhưng không đủ sức đứng dậy.
Tôi nhắn tin cho vợ, không đòi hỏi gì, chỉ là một dòng đơn giản:
“Anh sốt. Không sao đâu. Em cứ lo cho con.”
Tôi nghĩ cô ấy sẽ không đến. Cũng phải thôi, cô đã chịu đựng quá nhiều rồi. Nhưng chưa đầy một tiếng sau, cửa phòng mờ. Tiếng bước chân quen thuộc vang lên, rồi cô ấy xuất hiện – mặc áo mưa ướt sũng, tay xách túi cháo nóng, thuốc, khăn ướt, và cả một cái bình nước đun sẵn.
Cô không nói gì, chỉ đi thẳng vào, đặt túi xuống, kiểm tra trán tôi, cởi áo ngoài ra rồi bắt đầu nấu cháo lại cho nóng.
Tôi nằm im. Lần đầu tiên sau rất lâu, tôi để cô ấy chăm sóc mà không thấy xấu hổ – vì tôi không còn thấy mình là gánh nặng nữa. Chỉ là… một người đàn ông mệt mỏi, và người vợ từng yêu anh ta vẫn chưa thể bỏ mặc hoàn toàn.
Khi cháo được múc ra, cô ấy đỡ tôi ngồi dậy, thổi từng thìa, đút cho tôi từng muỗng nhỏ. Giống như ngày xưa, khi tôi lần đầu sốt vì dầm mưa ở công trường.
Cháo nóng. Nước mắt cũng nóng. Tôi nghẹn ngào hỏi:
“Em còn thương anh không?”
Cô ấy không trả lời ngay. Đặt bát cháo xuống, rồi ngồi xuống cạnh tôi, giọng nhẹ hơn gió đầu mùa:
“Em không còn thương như trước. Nhưng… em thương anh của bây giờ hơn anh ngày trước.”
Tôi ngước lên, nhìn cô ấy.
“Vì sao?”
Cô đáp:
“Vì bây giờ… anh biết mệt, biết sai, và biết cố gắng. Trước kia, anh chỉ biết mình đúng.”
Buổi tối hôm ấy, cô nằm lại, kê thêm một chiếc gối. Chúng tôi nằm quay lưng vào nhau, không ai nói thêm gì. Nhưng tôi biết: cái quay lưng ấy không còn là dửng dưng nữa, mà là yên tâm.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy thì thấy cô đang ngồi đút cháo cho con – thằng bé ngồi trên ghế nhựa, chân đung đưa, cười toe toét. Cô quay lại nhìn tôi, nói:
“Cháo còn đấy. Anh ăn đi, rồi còn uống thuốc.”
Câu nói ấy nhẹ tênh, nhưng với tôi… nó là một lời tha thứ. Không cần “anh xin lỗi”, không cần “em tha thứ cho anh” – chỉ cần vẫn còn cháo trên bếp, vẫn còn người chờ mình ngồi dậy ăn.
Và thế là đủ.
….
Tôi không biết khoảnh khắc nào là lúc mọi thứ thật sự đổi khác.
Chỉ nhớ, một buổi sáng nọ, khi tôi đang rửa bát sau bữa ăn, con trai tôi chạy ra, níu tay áo tôi:
“Bố, mai trường con có hoạt động ngoại khóa, bố đi với con nha?”
Tôi ngẩng lên, ngỡ ngàng nhìn thằng bé. Nó cười, ngây thơ và tin tưởng, như thể khoảng thời gian tôi vắng mặt chưa từng để lại vết nứt nào trong trái tim non nớt ấy.
Tôi cúi xuống, ôm chặt lấy con, không trả lời mà chỉ gật đầu. Ừ, lần này bố sẽ đi, và sẽ không thất hứa nữa.
Tôi bắt đầu dành cả cuối tuần cho gia đình. Không còn những buổi đêm lang thang một mình ngoài đường, không còn tiếng gọi từ những bàn cờ bạc khuất lấp trong xóm nhỏ.
Tôi về sớm, giúp vợ nấu ăn, cùng con học bài, đạp xe đưa nó đi đá bóng. Có hôm, nó ngã xước đầu gối, tôi là người bế nó, lau máu, thổi “phù phù” rồi xoa dầu.
Nó nói: “Mẹ cũng thổi được, nhưng thổi của bố mới hết đau.”
Tôi cười. Không nói gì. Nhưng trong tim, có gì đó âm ấm như lửa trong đêm đông.
Vợ tôi vẫn trầm lặng. Nhưng bữa cơm bắt đầu có tiếng cười. Cô ấy đã thôi nói “tôi với anh”, mà dần dần dùng lại chữ “mình”.
Có một buổi tối, khi con ngủ say, tôi và cô ngồi trên mái nhà, nhìn ánh đèn Hà Nội lấp lánh như sao rơi. Cô đưa tôi ly nước ấm, nói:
“Anh còn nhớ ngày mình cưới nhau, em đã nói gì không?”
Tôi lắc đầu, ngượng ngùng. Thật sự là tôi quên rồi. Cô cười, rồi nhắc lại:
“Em nói, em không cần một người chồng hoàn hảo. Em chỉ cần một người chồng… biết sai, biết quay lại.”
Tôi lặng người. Câu nói ấy, vào cái ngày tươi sáng nhất của đời tôi, tôi đã không nhớ nổi. Vậy mà đến tận hôm nay, trong đêm yên tĩnh này, nó lại trở thành lời tha thứ dịu dàng nhất.
Tôi nhìn sang cô. Mái tóc cô đã có vài sợi bạc. Lưng bắt đầu gù đi một chút. Nhưng đôi mắt ấy – vẫn là ánh mắt từng dõi theo tôi ngày mới cưới, từng giận tôi, từng khóc vì tôi, và bây giờ – vẫn ở lại, cạnh tôi.
Tôi siết nhẹ tay cô, không cần lời hứa hẹn nào nữa.
Bởi vì tôi biết, lần này tôi không chỉ quay lại… tôi đã chọn ở lại.
© Hoàng Sâm – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Thật May, Em Quay Lại Vẫn Kịp Nhìn Thấy Anh | Radio Tâm Sự
Bài viết gợi ý
- Người không có Phúc trên mặt lộ ra 3 điểm rất rõ, là điểm nào?
Người xưa có câu: “Tướng do tâm sinh, mệnh theo tâm đổi.” Dung mạo của một người không chỉ phản ánh vẻ bề ngoài mà còn là tấm gương soi tỏ nội tâm, tính cách và phúc phần mà họ đang mang. Người có phúc nhìn vào đã thấy hiền hòa, sáng sủa; còn người kém phúc, dẫu dung mạo đẹp đến đ...
- Những ngôn ngữ bí mật giữa tiếp viên và phi công trong chuyến bay, đa số hành khách không hiểu hết ý nghĩa
- 5 Dấu Hiệu Cho Thấy Nhà Bạn Có Phong Thủy Tốt, Tài Lộc Dồi Dào
- Xiaomi 15T Series bắt trọn cảm xúc trong từng khoảnh khắc chuyển động
- Nghiêm cấm cưỡng ép giao kết hợp đồng kinh doanh bảo hiểm
- Hé lộ danh sách những chuyên gia sẽ “cầm cân nảy mực” tại Better Choice Awards: Từ chuyên gia đầu ngành, chủ doanh nghiệp đến những KOL hàng đầu
- Điều Amorim vui nhất sau trận hòa hú vía của MU
- TP HCM lại có thêm vụ nghi ngộ độc thực phẩm
