Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ


blogradio.vn – Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.

***

Những hồi ức về tuổi thơ trong một ngôi nhà nhỏ nằm cuối con ngõ quen thuộc. Ở đó có giàn hoa giấy, mùi khói bếp, có ông bà, cha mẹ và những kỷ niệm ấm áp. Dù thời gian trôi, ngôi nhà đã cũ kỹ, nhưng vẫn mãi là nơi níu giữ tình thân và ký ức trong trái tim người con xa quê.

Con ngõ nhỏ dẫn vào nhà tôi chẳng có gì đặc biệt. Nó hẹp đến mức chỉ vừa hai chiếc xe đạp đi ngược chiều, mùa mưa thì lầy lội, mùa nắng thì bụi mù. Nhưng với tôi, đó lại là lối đi đẹp nhất trên đời, bởi cuối con ngõ ấy là ngôi nhà thân thương – nơi đã nuôi dưỡng tuổi thơ và ký ức của tôi suốt những năm tháng dài.

Ngôi nhà ấy không lớn, chỉ là mái ngói cũ kỹ với tường vôi loang lổ. Trước hiên có giàn hoa giấy, mùa hè bung nở rực rỡ, những cánh hoa hồng đỏ bay theo gió, rơi lả tả xuống sân gạch. Bên hông nhà là hàng rào dâm bụt, mỗi sáng tôi thường chạy ra hái những nụ hoa còn e ấp, vặn nhẹ rồi cài lên tóc. Đứa trẻ con nào chẳng thích chơi trò công chúa bằng những thứ giản đơn như vậy.

Trong nhà, bếp củi luôn đỏ lửa. Tôi còn nhớ rõ mùi khói cay xè mỗi lần bà nhóm bếp, tiếng lửa tí tách và mùi canh rau ngót thơm nức lan khắp gian nhà. Ông thường ngồi trên chiếc ghế mây, tay cầm tách trà nóng, giọng kể trầm ấm vang lên những câu chuyện làng xưa. Tôi mê mẩn lắng nghe, nhiều khi quên cả thời gian, chỉ muốn ông đừng bao giờ dừng lại.

Ngoi Nha Cuoi Ngo Nho

Những ngày hè, lũ trẻ trong xóm rủ nhau chơi trốn tìm quanh vườn. Tiếng cười vang cả một khoảng trời. Tôi hay trốn trong buồng nhỏ, nơi có chiếc rương gỗ cũ chứa đầy chăn màn. Mùi vải cũ ngai ngái, nhưng lại làm tôi thấy an toàn. Có lần, mẹ mắng vì tôi nghịch ngợm làm đổ cả đống đồ, vậy mà bây giờ, ký ức ấy lại khiến tôi bật cười khi nhớ lại.

Thời gian trôi, tôi lớn lên, rồi rời xa ngôi nhà ấy để theo đuổi học hành, công việc. Mỗi lần về quê, con ngõ nhỏ vẫn thế, chỉ có tôi là khác. Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.

Rồi một ngày, ông bà lần lượt đi xa. Ngôi nhà trở nên trống trải hơn bao giờ hết. Những buổi tối, tôi về nằm trong gian nhà vắng lặng, nghe tiếng gió thổi qua khe cửa mà lòng nghẹn lại. Bao kỷ niệm ùa về, nhưng chẳng còn ai để kể, để cùng cười, cùng nhắc lại. Tôi hiểu rằng, ngôi nhà chỉ thực sự là “nhà” khi có người thân ở trong đó.

Bây giờ, ngôi nhà cuối ngõ nhỏ vẫn đứng đó, nhưng chỉ còn như một chứng nhân lặng lẽ của thời gian. Thỉnh thoảng tôi trở về, dọn dẹp, lau từng ô cửa sổ, quét từng lớp bụi trên bàn thờ. Tôi không muốn ngôi nhà ấy trở thành phế tích, bởi trong từng viên gạch, từng thớ gỗ, là cả một phần tuổi thơ, cả một phần máu thịt của mình.

Người ta thường nói, khi đi xa, thứ níu giữ con người nhiều nhất không phải là phố xá, cũng chẳng phải cảnh vật, mà chính là ký ức. Với tôi, ký ức ấy được gói gọn trong ngôi nhà cuối ngõ nhỏ. Dù có đi đâu, thành công hay thất bại, chỉ cần nghĩ về nơi đó, tôi lại thấy lòng mình bình yên.

Có lẽ, ngôi nhà cuối ngõ nhỏ sẽ còn mãi trong tôi – như một miền ký ức không bao giờ phai nhạt. Nó nhắc nhở tôi biết trân trọng những điều giản dị, những khoảnh khắc tưởng chừng nhỏ bé nhưng lại trở thành điểm tựa vững chắc suốt cả đời.

© Cậu Bé Loắt Choắt – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Rốt Cuộc Duyên Phận Cũng Chỉ Là Món Nợ Phải Trả | Radio Tâm Sự


Để lại một bình luận