blogradio.vn – Có lẽ ai đó sẽ cười khi nghe tôi nói mình rung động chỉ qua màn hình. Nhưng tôi biết, cảm xúc không phân biệt khoảng cách. Có những thứ chẳng cần chạm tay, vẫn chạm được đến tim.

***

Tôi gặp cậu… không phải ngoài đời, mà qua một khung chat sáng lên trong một đêm muộn.

Ngày hôm đó, tôi mệt rã rời sau một buổi học thêm dài. Về đến phòng, tôi mở laptop, bật nhạc lofi khe khẽ, và như thói quen, mở ứng dụng trò chuyện. Một thông báo hiện lên: “Xin chào, cậu có thích anime không?”

Nghe thật đơn giản. Nhưng lạ thay, tôi đã trả lời. Có lẽ bởi vì lúc đó tôi đang cô đơn, cũng có thể vì câu hỏi ấy chạm đúng một phần rất “tôi”.

Cậu kể mình thích những bộ anime dài, nơi nhân vật trưởng thành từ những va vấp. Tôi cười một mình, đáp lại rằng tôi lại thích những mẩu chuyện ngắn, chỉ vừa đủ để khiến tim tôi rung lên một nhịp. Và thế là, chúng tôi nói chuyện mãi, từ anime đến game, từ bài hát cũ đến những ước mơ còn dang dở.

Tin nhắn trôi liên tục, kéo dài tới tận 2 giờ sáng. Tôi chợt nhận ra bàn tay mình mỏi nhừ, nhưng tim lại ấm áp kì lạ. Trên màn hình, những dòng chữ hiện lên và biến mất, nhưng trong đầu tôi, chúng như giọng nói thật, như hơi thở thật.

Những ngày sau đó, tôi chờ tin nhắn của cậu như một thói quen mới. Buổi sáng mở mắt ra, chưa kịp uống nước đã lén kiểm tra xem cậu có để lại dòng nào không. Buổi tối, học xong bài, lại bật máy và chờ đợi dấu chấm tròn xanh nhỏ xíu sáng lên.

Có lẽ ai đó sẽ cười khi nghe tôi nói mình rung động chỉ qua màn hình. Nhưng tôi biết, cảm xúc không phân biệt khoảng cách. Có những thứ chẳng cần chạm tay, vẫn chạm được đến tim.

Chúng tôi nói với nhau đủ điều. Về tuổi thơ, về trường lớp, về những vết thương cũ và cả những mảnh ký ức chưa từng kể cho ai. Tôi bất ngờ khi thấy mình có thể trải lòng dễ dàng đến thế.

Nguoi O Phia Ben Kia Man Hinh

Một lần, cậu nhắn: “Có bao giờ cậu nghĩ, có những người ta không cần gặp ngoài đời, nhưng lại hiểu ta hơn bất cứ ai khác không?”

Tôi im lặng rất lâu. Màn hình xanh phản chiếu đôi mắt tôi, còn bàn phím thì ướt một chút. Tôi gõ: “Ừ, có lẽ tớ đang trải qua điều đó.”

Những cuộc trò chuyện dần trở thành điểm sáng duy nhất trong ngày của tôi. Giữa áp lực học hành, những buổi kiểm tra, những lần bị so sánh với người khác, chỉ cần nhìn thấy nick cậu sáng, tôi lại cảm thấy mọi thứ nhẹ đi.

Có hôm, cậu gửi cho tôi một bài hát. Bài hát cũ, giai điệu dịu dàng đến mức tôi nghe đi nghe lại hàng chục lần. Tôi nhớ mình đã mỉm cười suốt cả tối, chỉ vì một file mp3 gửi qua mạng.

Tôi bắt đầu viết nhật ký, không phải để giữ kỷ niệm cho mình, mà để có thứ kể lại cho cậu vào hôm sau. Cậu cũng vậy. Chúng tôi chia sẻ từng chi tiết nhỏ nhặt nhất: cái ly tôi vô tình làm vỡ, giấc mơ kỳ lạ cậu vừa trải qua, hay việc cả hai cùng ngồi học online mà lén gõ phím nhắn cho nhau.

Thật lạ, có khi chỉ là một icon trái tim, nhưng nó làm tôi mất ngủ cả đêm.

Dĩ nhiên, không phải lúc nào cũng màu hồng. Có hôm cậu bận, biến mất cả ngày. Tôi ngồi nhìn màn hình, tim như rơi vào khoảng trống. Lúc cậu quay lại, chỉ nhắn gọn: “Xin lỗi, hôm nay nhiều việc quá.” Tôi mỉm cười đáp “Không sao”, nhưng bên trong lại run rẩy, sợ một ngày nào đó cậu biến mất thật.

Chúng tôi chưa từng gặp ngoài đời. Thậm chí tôi còn không biết gương mặt cậu rõ ràng ra sao, ngoài vài tấm ảnh mờ mờ. Nhưng lạ lắm, tôi lại tin. Tin rằng phía bên kia màn hình, có một người thật sự dành cho tôi sự chân thành.

Rồi một đêm, cậu hỏi:

“Nếu một ngày chúng ta không còn nói chuyện nữa, cậu sẽ ra sao?”

Tôi lặng người. Câu hỏi ấy như một nhát cắt mảnh, sắc và sâu. Tôi không biết trả lời sao, chỉ gõ vài chữ:

“Có lẽ tớ sẽ buồn… rất lâu. Nhưng tớ vẫn biết rằng, đã có một thời gian thật đẹp, khi cậu ở đó.”

Cậu gửi một icon mặt cười, rồi im lặng. Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, trái tim vừa ấm vừa nhói.

Tình yêu online – có người cho rằng đó chỉ là ảo giác. Nhưng với tôi, nó thật như từng nhịp tim mình.

Dù chúng tôi có thể chẳng bao giờ gặp, nhưng tôi biết: cậu đã để lại một dấu vết, khắc sâu như vết mực trong cuốn nhật ký tuổi mười bảy của tôi.

Và tôi mỉm cười, khẽ viết thêm một dòng cuối:

“Cảm ơn vì đã từng tồn tại, ở phía bên kia màn hình, nhưng trong tim tôi – cậu luôn là thật.”

© Minh Thuan – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Làm Một Người Hạnh Phúc | Radio Tâm Sự


Để lại một bình luận