Những lá thư chưa gửi


blogradio.vn – Anh gập tập thư lại. Nhìn ra ô cửa kính mờ sương. Trong đêm lặng, anh cảm thấy một điều gì đó đang dần sống dậy – không chỉ là tình yêu cũ, mà còn là một cơ hội mới cho hai người trẻ – như thể tình yêu năm xưa chưa từng chết đi, mà chỉ đang chờ được nối tiếp bằng một trái tim khác.

***

Có những tình yêu không cần được hồi đáp. Chỉ cần được viết ra, giữ lại, và sống cùng nó – thế là đủ.

Có những lá thư chẳng bao giờ đến tay người nhận, nhưng chúng vẫn chứa đựng cả một đời thương nhớ, và một nỗi cô đơn âm thầm kéo dài từ năm này sang năm khác.

Đây là câu chuyện về một người đã yêu – thật lòng, thật sâu – nhưng lặng lẽ. Và cũng là câu chuyện của một người trẻ, vô tình bước vào thế giới cũ ấy, rồi từ đó tìm thấy một sợi dây nối liền giữa quá khứ và hiện tại.

1. Căn nhà sương mù

Hưng đến Đà Lạt vào một chiều cuối tháng, khi thành phố đang chìm trong những cơn mưa mỏng như khói, và cái lạnh se sắt ngấm vào tận da thịt. Đà Lạt vào mùa mưa, luôn như vậy – không ồn ào, không vội vã, và mang trong mình một vẻ u hoài mà người ta chỉ nhận ra khi đứng một mình giữa những rặng thông mờ sương.

Anh thuê một căn nhà gỗ cũ nằm ẩn sau trong con dốc nhỏ, xa khu trung tâm và gần như tách biệt khỏi thế giới. Không có đánh giá, không có hình ảnh. Chỉ vài dòng mô tả vắn tắt trong một bài đăng cũ trên một diễn đàn ít người lui tới: “Nhà gỗ cũ, nhiều sương, có ban công, có hiên ngồi uống trà. Không dành cho người thích náo nhiệt.”

Hưng không cần gì nhiều. Anh chỉ muốn trốn. Khỏi thành phố xô bồ, khỏi những cuộc điện thoại, khỏi những ánh mắt hỏi han của bạn bè khi thấy anh một mình bước ra khỏi mối tình tám năm. Một cuộc tình dài, tưởng như đã đủ sâu để đi đến tận cùng, cuối cùng cũng kết thúc chỉ bằng một câu nói đơn giản: “Mình không còn giống như trước nữa.”

Hưng không phản ứng, không níu kéo. Anh chỉ gật đầu, rồi về nhà, gấp gọn lại những ký ức, và im lặng biến mất khỏi mọi mạng xã hội. Anh mệt. Không phải vì mất đi một người, mà vì mất đi niềm tin vào điều từng rất thật.

Người giao chìa khóa là một người đàn ông trung niên, ông ta không nói nhiều, chỉ đưa chìa rồi bảo:

“Cụ chủ nhà mất cách đây mấy năm. Không ai ở. Để không cũng phí, nên tôi cho thuê lại. Nhà còn nguyên. Có gì thiếu thì anh tự mua thêm. Người trước sống đơn giản lắm. Ngày nào cũng viết, mà không ai biết viết gì.”

Viết gì ư? Hưng không để tâm. Lúc ấy anh chỉ thấy thích không khí trầm mặc của căn nhà. Vắng lặng. Lạnh. Và có mùi gỗ cũ thấm đẫm thời gian.

Căn phòng áp mái nhỏ, với trần nghiêng và cửa sổ gỗ hướng ra con dốc sương phủ. Có một chiếc bàn làm việc đặt cạnh khung cửa, ghế gỗ đã cũ, trên mặt bàn còn in hằn dấu mực mờ – như thể ai đó đã ngồi ở đây viết suốt nhiều năm.

Nhung La Thu Chua Gui (3)

Buổi tối đầu tiên, Hưng một mình bên ly trà nóng. Anh bật đèn vàng, mở nhạc nhẹ, rồi nằm dài trên ghế sofa, lặng im nhìn ánh sáng phản chiếu trên trần nhà. Đà Lạt về đêm lạnh thật. Nhưng cái lạnh ấy lại khiến anh thấy mình đang sống thật – không giả vờ, không cố gắng cười, không phải giải thích vì sao người kia đã không còn bên anh nữa.

Sáng hôm sau, trong lúc dọn dẹp căn phòng áp mái, anh phát hiện một ngăn kéo dưới bàn làm việc bị kẹt. Anh lấy dao cạy nhẹ. Một lúc sau, ngăn kéo bung ra, để lộ một tập giấy được buộc gọn bằng dây chỉ đỏ, phủ một lớp bụi mỏng.

Là thư. Viết tay. Không phong bì, không dấu gửi, không địa chỉ. Chỉ những trang giấy được đánh số thứ tự cẩn thận, mỗi trang đều bắt đầu bằng dòng chữ:

“Gửi Linh.”

Tên người nhận là Linh. Những dòng chữ đều đặn, nắn nót, không hề nguệch ngoạc dù giấy đã ngả màu thời gian. Hưng cầm lá thư đầu tiên lên, đọc chậm rãi.

Lá thư số 1

“Linh,

Em còn nhớ con đường nhỏ đầy hoa dã quỳ năm ấy không? Anh vẫn đi qua đó mỗi sáng, dù không còn thấy em đứng ở cuối con dốc như trước nữa.

Đà Lạt hôm nay lạnh hơn mọi ngày. Anh pha trà, ngồi một mình bên cửa sổ. Và nhớ. Không phải nhớ những điều to tát, mà là những chi tiết vụn vặt: cách em cúi đầu buộc tóc, tiếng em cười khi trời bắt đầu mưa, hay cách em xếp từng tờ giấy vào phong bì như thể đang gói cả trái tim mình vào đó.

Anh chưa từng gửi em lá thư nào, Linh. Nhưng anh viết rất nhiều. Viết để em biết rằng, dù em đã đi xa, tình yêu trong anh chưa từng dừng lại.

K.”

Hưng đọc xong bức thư đầu tiên và khựng lại. Cổ họng anh nghẹn một chút, không hiểu vì sao.

Đây không phải là những dòng tình cảm ủy mị hay cường điệu. Nó chân thật một cách dịu dàng. Như thể người viết không cố gắng làm thơ, chỉ đang nói điều mình thấy, mình nhớ, và mình yêu – theo cách mà rất ít người còn làm trong thời đại này.

Anh đọc thêm vài lá nữa. Mỗi lá thư đều mang theo một lát cắt cảm xúc khác nhau – có những ngày người viết vui, những ngày buồn, những ngày chỉ lặng lẽ kể lại một giấc mơ có hình bóng người mình thương.

Hưng khẽ thở dài. Có điều gì đó trong anh được chạm tới. Nhẹ thôi, nhưng đủ để khiến trái tim tưởng đã nguội lạnh ấy rung lên một nhịp.

Người viết là ai? Vì sao không gửi thư? Linh là ai? Và liệu cô ấy có bao giờ biết về những dòng chữ này không?

Hưng không biết. Nhưng anh có một linh cảm kỳ lạ rằng – mình nên ở lại. Không chỉ để trốn chạy chính mình, mà để bước vào thế giới của một người khác. Một người từng yêu, từng cô đơn, và từng lặng lẽ giữ trọn những cảm xúc ấy lại cho riêng mình.

Sáng hôm sau, khi kéo rèm cửa sổ, Hưng lần đầu tiên thấy cô gái bên ban công nhà đối diện.

Cô mặc chiếc áo len màu kem, tóc buộc nhẹ sau gáy, đang chăm chú tưới từng khóm cúc họa mi. Trong ánh nắng mỏng manh và sương chưa tan hết, dáng cô nhỏ bé, dịu dàng như một phần ký ức lạc về từ quá khứ.

Đến ngày thứ ba, cô bấm chuông nhà anh. Tay ôm giỏ bánh, miệng cười nhẹ.

“Chào anh, em là Mai. Em ở nhà đối diện. Mẹ em trước kia rất thích làm bánh gừng mỗi khi trời mưa. Hôm nay em làm lại thử, không biết có ngon không…”

Hưng đón lấy giỏ bánh, gật đầu cảm ơn. Nhưng rồi khựng lại một giây khi nghe câu: “Mẹ em trước kia…”

Anh chần chừ, rồi khẽ hỏi:

“Mẹ em… còn sống không?”

Mai mỉm cười nhẹ.

“Dạ không, mẹ em mất cách đây ba năm rồi. Nhưng em vẫn ở lại đây. Em nghĩ… có lẽ mẹ muốn thế.”

Hưng không nói gì thêm. Chỉ nhìn Mai bước đi trong sương, dáng cô nhẹ tênh như một mảnh linh hồn còn sót lại.

2. Người giữ những ký ức

Ngày hôm sau, Hưng dậy sớm hơn bình thường. Đà Lạt vẫn còn chìm trong màn sương trắng lạnh, nhưng lòng anh lại dậy lên một thứ cảm xúc khó gọi thành tên – như thể có điều gì đó đang chờ anh phía trước, và chỉ cần đủ kiên nhẫn, anh sẽ tìm được.

Anh pha một tách trà nóng, ngồi vào bàn bên cửa sổ tầng áp mái, mở tập thư đã đọc dở. Những bức thư được đánh số cẩn thận, mỗi ngày một lá. Tất cả đều viết cho Linh – người phụ nữ có lẽ chưa bao giờ nhận được những lời yêu ấy.

Lá thư số 28

“Linh,

Hôm nay anh đi qua con đường cũ, nơi ngày xưa chúng ta từng đứng trú mưa. Cây thông già vẫn còn đó, nhưng không còn tươi khi em tựa vai anh. Em từng nói: “Nếu sau này không thể bên nhau, thì ít nhất hãy để kỷ niệm sống mãi.”

Anh nghĩ anh đang làm điều đó – sống trong những kỷ niệm, thay vì quên chúng đi. Không phải vì anh không thể bước tiếp, mà là vì anh không muốn để tình yêu này rơi vào quên lãng như một cơn mưa qua phố. Nó xứng đáng được lưu giữ, dù chỉ trong những dòng chữ không ai đọc.

K.”

Đến bức thư thứ 35, Hưng thấy một tấm ảnh nhỏ được kẹp giữa trang. Là ảnh một người phụ nữ đứng bên rặng cẩm tú cầu – khuôn mặt nghiêng, nụ cười nghiêng, ánh mắt nhìn về nơi nào xa lắm.

Hưng khựng lại. Không rõ vì điều gì, nhưng trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy quen thuộc. Rồi anh nhớ – là ánh mắt ấy, cái nghiêng đầu ấy… giống với Mai đến kỳ lạ. Như một bản sao dịu nhẹ của ký ức.

Chiều hôm ấy, anh sang nhà đối diện.

Mai đón anh bằng nụ cười nhẹ và một bình trà quế nóng. Nhà Mai cũng là kiểu nhà cũ, mộc mạc và yên tĩnh. Trên tường là vài bức tranh phong cảnh, một vài bức tranh đen trắng của một người phụ nữ.

Hưng nhìn một bức ảnh lớn đặt ở bàn thờ, rồi lấy từ túi áo ra tấm ảnh anh tìm thấy trong tập thư.

“Mai… có phải là mẹ em không?”

Mai cầm tấm ảnh, sững người. Một lúc sau cô gật đầu, rất khẽ.

Nhung La Thu Chua Gui (2)

“Là mẹ em. Hồi trẻ mẹ rất hay chụp ảnh với hoa cẩm tú cầu. Đây chắc là tấm em chưa từng thấy…”

“Anh tìm thấy trong một ngăn bàn. Trong những bức thư chưa từng gửi đi.”

Mai im lặng. Tay vẫn cầm tấm ảnh, ánh mắt dần chuyển từ ngỡ ngàng sang lặng lẽ. Cô hỏi: “Là thư của ai?”

“Chỉ ký tên là K.” – Hưng đáp. “Viết cho mẹ em. Gần như mỗi ngày một lá. Nhưng chưa từng gửi. Và dường như… mẹ em chưa từng biết.”

Mai cúi đầu, bàn tay siết lại. Một khoảng lặng mỏng phủ lên căn phòng, chỉ còn tiếng mưa rơi trên mái tôn. Hưng không nói gì thêm. Anh không muốn đẩy cô vào nỗi đau nào đó, nếu nó có.

Cuối cùng, Mai ngẩng lên. Cô nói chậm, gần như là thì thầm:

“Mẹ em… cả đời rất ít nói về tình yêu. Em chưa bao giờ biết mẹ từng yêu ai ở Đà Lạt. Chỉ biết sau khi em ra đời, bà sống một mình, nuôi em lớn mà chưa từng nhắc đến người đàn ông nào trong quá khứ.”

“Có thể bà chưa bao giờ biết có người vẫn yêu mình đến thế.”

Mai gật đầu. Trong mắt cô lúc ấy, có một thứ gì đó lấp lánh – không hẳn là nước mắt, mà giống như một lớp sương nhẹ phủ lên ký ức.

Tối hôm đó, Hưng trở về căn nhà gỗ. Anh mở thêm vài lá thư nữa, lòng trĩu xuống. Những bức thư càng về sau càng mang nặng nỗi cô đơn – một tình yêu đi qua nửa đời người, nhưng vẫn không có hồi đáp.

Và rồi trong bức thư số 49, anh đọc được điều này:

Lá thư số 49

“Linh,

Nếu một ngày, em hoặc ai đó đọc được những dòng này, anh mong họ hiểu rằng: không phải ai yêu cũng mong được đáp lại. Có tình yêu chỉ cần được giữ gìn như một vết thương đẹp. Và nếu em có một đứa con, xin hãy để con em biết rằng, có một người từng yêu mẹ nó đến trọn đời.

Anh không viết thêm nữa. Nhưng nếu định mệnh còn dịu dàng, biết đâu một ngày, ai đó sẽ thay anh viết tiếp những dòng còn dang dở.

K.”

Hưng đọc đi đọc lại dòng cuối.

“Ai đó sẽ thay anh viết tiếp những dòng con dang dở.”

Anh gập tập thư lại. Nhìn ra ô cửa kính mờ sương. Trong đêm lặng, anh cảm thấy một điều gì đó đang dần sống dậy – không chỉ là tình yêu cũ, mà còn là một cơ hội mới cho hai người trẻ – như thể tình yêu năm xưa chưa từng chết đi, mà chỉ đang chờ được nối tiếp bằng một trái tim khác.

3. Những ngày mưa ấm áp

Từ sau buổi chiều hôm ấy, căn nhà gỗ nơi Hưng ở như sống dậy thêm một nhịp thở mới. Mỗi sáng anh lại dậy sớm, pha trà, mở những lá thư cũ, rồi chậm rãi đọc như thể đang lắng nghe nhịp đập trái tim của một người đàn ông lặng lẽ đã khuất.

Mai đến thường xuyên hơn. Không hẳn vì những lá thư, mà có lẽ vì trong sự tĩnh lặng của ngôi nhà, trong cách Hưng chậm rãi kể lại từng lá thư, cô cảm thấy gần mẹ hơn. Gần những điều mà suốt cả tuổi thơ, mẹ chưa từng kể.

Họ thường ngồi đối diện nhau, bên bàn gỗ cũ, giữa tiếng mưa rơi rì rầm trên mái. Không ai nói nhiều, chỉ nhâm nhi trà nóng và chia sẻ vài mẩu ký ức nhỏ – về mẹ, về những mùa hoa, về những năm tháng lặng lẽ. Nhưng chính trong sự im lặng ấy, một thứ tình cảm không tên đang âm thầm lớn lên.

Một chiều cuối tuần, trời mưa lớn. Mai đội mưa sang nhà Hưng, tay cầm theo một chiếc hộp nhỏ.

“Em tìm thấy cái này trong tủ mẹ. Hộp khóa, không có chìa. Nhưng có tên một nơi mẹ từng nhắc: ‘Đồi cẩm tú cầu – phía sau nhà thờ nhỏ.’”

Hưng đón lấy chiếc hộp. Gỗ đã cũ, nhưng vẫn còn vương hương trầm nhẹ. Không ai trong họ nói ra, nhưng cả hai đều hiểu: có thể ở nơi đó, là mảnh ghép cuối cùng của câu chuyện.

Ngày hôm sau, khi trời hửng nắng nhẹ, họ cùng nhau đi lên đồi. Con đường đất dẫn đến phía sau nhà thờ nhỏ phủ đầy rêu và lá thông rụng. Không ai nói gì. Chỉ nghe thấy tiếng gió len vào kẽ cây, tiếng bước chân lạo xạo trên nền đất ẩm, và tiếng trái tim như chậm lại.

Cuối con đường là một khoảng trống rải đầy cẩm tú cầu – hệt như trong tấm ảnh cũ. Dưới một tảng đá lớn có dấu khắc mờ: “L+K”, và một hộp thiếc nhỏ được chôn cẩn thận.

Họ đào lên. Trong hộp là một xấp thư cũ khác – lần này là từ Linh gửi cho K

Lá thư số 1 (chưa gửi)

“K.,

Anh chưa bao giờ biết rằng em đã đọc hết những dòng thư anh để lại, mỗi năm một ít, mỗi lá một nỗi đau dịu dàng. Không phải em không yêu anh… mà vì em sợ. Sợ mình yếu lòng, sợ kéo anh trở về với một đời sống mà em biết mình không thể giữ được.

Em đã chọn ra đi, chọn im lặng… Nhưng không có nghĩa là em quên. Em chỉ giấu tình yêu trong lòng, như anh giấu trong những lá thư.

Nếu một ngày con gái em đọc được điều này, em muốn con hiểu: tình yêu không phải lúc nào cũng là chuyện của hai người gặp nhau đúng lúc, mà đôi khi, là chuyện của hai người không thể đi cùng, nhưng vẫn dành cho nhau trọn vẹn một góc trái tim.

Linh.”

Nhung La Thu Chua Gui

Mai run tay khi đọc đến đó. Cô không khóc, nhưng ánh mắt xa xăm và lặng lẽ như thể vừa mới gặp mẹ mình ở một nơi khác – nơi sâu hơn, thật hơn, không chỉ là ký ức.

“Anh nghĩ… mẹ em đã yêu rất sâu sắc.” – Hưng nói, giọng trầm.

Mai khẽ gật đầu, rồi nhìn anh. Ánh mắt cô lúc đó không chỉ là nỗi xúc động về mẹ, mà còn là sự biết ơn lặng lẽ dành cho người đàn ông trước mặt – người đã mang cô đến gần mẹ hơn bao giờ hết.

Những ngày sau đó, trời vẫn mưa, nhưng là những cơn mưa nhẹ, như phủ sương lên phố núi. Họ không còn đọc thư nữa. Chỉ ngồi cạnh nhau, thỉnh thoảng đi dạo, nấu ăn chung, và kể cho nhau nghe về những điều chưa bao giờ nói ra với ai.

Tình yêu giữa họ không vội vã, không ồn ào. Nó giống như cách mẹ Mai và người đàn ông tên K từng yêu – bằng im lặng, bằng chiều sâu, và bằng sự tử tế dành cho nhau.

Một chiều, khi trời vừa tạnh mưa, Mai khẽ nói:

“Nếu ngày ấy những lá thư này được gửi đi, có lẽ mọi thứ sẽ khác.”

Hưng đáp, không chút do dự:

“Và nếu mẹ em không im lặng, có lẽ em sẽ không sinh ra đời. Anh không chắc điều gì là tốt hơn… nhưng anh chắc rằng anh biết ơn vì em đang ngồi ở đây, lúc này.”

Mai mỉm cười. Lần đầu tiên, cô nắm lấy tay anh.

4. Người thay thế định mệnh

Đà Lạt bước sang tháng cuối của mùa mưa. Những con đường dốc bắt đầu bốc hơi nước vào mỗi sáng sớm, khiến thị trấn như được bao phủ bởi một tấm màn sương mờ ảo, huyễn hoặc đến vô cùng. Trong khoảng không gian ấy, Hưng thấy mình không còn là kẻ xa lạ nữa.

Anh đã ở lại lâu hơn dự định.

Ban đầu chỉ là vài ngày tìm lại cảm hứng. Rồi là một tuần vì những lá thư cũ. Giờ đây, gần một tháng trôi qua, anh vẫn chưa rời đi – vì những chiều mưa, những tách trà nóng, những câu chuyện nhỏ và… ánh mắt của Mai.

Buổi chiều hôm đó, Hưng đứng trước bậu cửa, tay cầm chiếc ba lô cũ, lòng chênh vênh. Anh đã đặt vé máy bay về lại Sài Gòn. Lịch trình công việc chồng chất. Cuộc sống cũ vẫn đang đợi.

Mai bước vào, tay áo còn dính chút bột bánh. “Anh sắp về à?”

Cô hỏi như thể biết trước câu trả lời, nhưng vẫn không giấu nổi nỗi hụt hẫng trong giọng nói.

“Anh nghĩ… chắc cũng đến lúc rồi.”

Hưng nói, nhưng ánh mắt anh vẫn nhìn ra hàng thông bên ngoài, nơi ánh hoàng hôn đang đổ dài xuống triền đồi. Trái tim anh lặng lẽ gợn lên.

“Còn những lá thư?” – Mai hỏi, nhẹ như hơi sương.

“Anh đã đọc hết rồi. Nhưng… anh không chắc mình đã hiểu hết.”

Cô im lặng. Một lúc sau mới nói, như tự thì thầm:

“Em nghĩ… anh không cần hiểu hết. Chỉ cần cảm nhận thôi.”

Tối hôm đó, họ ăn bữa cơm cuối cùng trong căn nhà gỗ. Cả hai không nói gì nhiều. Không ai muốn nhắc đến hai chữ “chia tay”. Nhưng có một điều hiện rõ: giữa họ không còn là khoảng cách của hai con người xa lạ nữa, mà là một mối liên kết mơ hồ, sâu sắc, vượt qua cả thời gian và những cơn mưa.

Mai lấy ra một bức thư chưa từng đọc cho Hưng nghe.

Lá thư cuối cùng (chưa gửi)

“K.,

Nếu một ngày em không còn nữa, và có ai đó tìm đến căn nhà cũ của chúng ta, đọc được những dòng này, em chỉ mong họ hiểu rằng: tình yêu, dù dang dở, vẫn có giá trị riêng của nó.

Không phải ai yêu nhau cũng đến được với nhau. Nhưng nếu có thể để lại chút gì đó – một lá thư, một kỷ niệm, một cảm xúc chân thật – thì đó đã là một điều đáng trân trọng rồi.

Và nếu… nếu người ấy là ai đó mà con gái em yêu thương, thì xin hãy đối xử với con bé bằng tất cả sự tử tế và chân thành mà em đã từng dành cho anh.

Linh.”

Hưng lặng đi. Anh nhìn Mai. Ánh mắt cô long lanh nước, nhưng nụ cười vẫn nhẹ nhàng.

“Có lẽ mẹ em biết trước sẽ có một người tìm đến.”

“Anh không nghĩ mình là người được chọn.” – Hưng nói.

Mai khẽ lắc đầu. “Không. Anh không phải là người thay thế. Anh là… kết nối. Là tiếp nối.”

Ngày hôm sau, Hưng rời Đà Lạt.

Chiếc xe lăn bánh khỏi con dốc nhỏ. Qua kính, anh nhìn lại căn nhà gỗ lùi dần sau tán thông. Trong lòng anh có một khoảng trống lặng lẽ, nhưng cũng có một điều gì đó đang nở hoa.

Mai không tiễn anh ra bến xe. Cô chỉ để lại một phong thư nhỏ trong ba lô, cùng một bức ảnh – tấm hình mẹ cô đứng giữa đồi cẩm tú cầu năm xưa, phía sau là một người đàn ông trẻ không thấy rõ mặt.

Trên xe, Hưng mở thư. Vẫn là nét chữ của Mai – mềm mại, đằm sâu.

“Anh Hưng,

Cảm ơn anh vì đã đến. Cảm ơn anh vì đã ở lại. Cảm ơn anh vì đã không chỉ giúp em hiểu mẹ hơn, mà còn giúp em hiểu chính mình.

Em không biết tương lai sẽ thế nào. Nhưng em biết: nếu có một ngày anh quay lại Đà Lạt – không phải vì những bức thư, mà vì một người vẫn đang đợi – thì em sẽ ở đây.

Không còn là cô gái trên ban công nữa, mà là một người phụ nữ thật sự, sẵn sàng bước ra khỏi quá khứ để bắt đầu một chương mới.

Mai.”

Hưng không biết mình có quay lại không. Nhưng anh biết một điều: Trái tim anh đã không còn là trái tim cũ. Trong lòng anh, đã có một người bước vào – dịu dàng như cơn mưa Đà Lạt, sâu lắng như những lá thư chưa từng được gửi đi.

Nhung La Thu Chua Gui (4)

5. Những năm sau đó

Năm năm trôi qua kể từ mùa mưa ấy ở Đà Lạt.

Hưng trở lại với nhịp sống bận rộn ở Sài Gòn. Những dự án nối tiếp nhau, những chuyến công tác dày đặc, và những mối quan hệ đến rồi đi. Có lúc anh đã nghĩ mình quên – quên căn nhà gỗ cũ, những lá thư xưa, và người con gái đứng lặng bên khung cửa sổ trong chiều mưa.

Nhưng thật ra, anh chỉ cất tất cả vào một góc yên tĩnh trong tim. Không ai thay thế được.

Hôm đó, Hưng ra Hà Nội công tác. Trời se lạnh, mưa phùn nhẹ rơi trên mái phố cổ. Trong lúc chờ gặp đối tác, anh lững thững đi bộ quanh Hồ Gươm. Một tiệm sách nhỏ ven đường hút lấy ánh mắt anh. Tiệm tên rất lạ: “Mai & Thư…”

Cái tên khiến tim anh khẽ rung lên.

Anh bước vào. Không gian ấm áp, mùi giấy cũ và hương cà phê thoảng trong không khí. Giữa những kệ sách gỗ, anh bắt gặp một bóng dáng quen thuộc đang sắp xếp sách vào kệ cao.

Chiếc áo len màu đất. Mái tóc dài buộc hờ. Và nụ cười, khi quay lại, vẫn khiến anh thấy tim mình chùng xuống.

Mai.

Cô cũng sững người. Một khoảnh khắc tưởng chừng cả thế giới ngừng lại.

“Anh Hưng…”

“Lâu quá rồi.” – Anh cười, khẽ như gió đầu đông.

Họ ngồi xuống góc quán nhỏ. Ly trà nóng trước mặt. Không còn những ngập ngừng ngày xưa, cũng chẳng còn khoảng cách xa lạ. Chỉ còn lại hai con người đã trưởng thành hơn, trầm lặng hơn – và đủ bình thản để đối diện với những điều từng đau.

“Em mở tiệm sách này lâu chưa?” – Hưng hỏi.

“Gần ba năm rồi. Em quyết định rời Đà Lạt ra Hà Nội vì muốn bắt đầu một điều gì đó riêng mình. Những lá thư đó… truyền cảm hứng cho em.”

Anh gật đầu. Nhìn quanh tiệm. Ở góc tường, anh thấy một khung ảnh nhỏ treo bức thư tay – là bức thư cuối cùng mà người mẹ năm xưa đã viết nhưng chưa gửi.

“Em giữ lại à?”

Mai cười nhẹ. “Giữ lại để nhắc mình… tình yêu có thể không trọn vẹn, nhưng vẫn đẹp.”

Câu chuyện giữa họ không kéo dài, cũng không cần lời hứa hẹn nào. Khi ra khỏi tiệm sách, trời đã tạnh mưa. Hưng quay đầu lại lần cuối – Mai vẫn đứng trong tiệm, tay cầm một cuốn sách, ánh mắt bình yên.

Và anh biết, cô đã sống một cuộc đời mà người mẹ từng viết trong thư: can đảm, tử tế, và đầy cảm xúc.

Hưng bước đi. Nhưng không còn là để rời xa. Mà là để mang theo một phần ký ức đẹp nhất trong đời.

Chương cuối: Gặp lại, không cần lời hứa.

Một tuần sau buổi gặp ở tiệm sách, Hưng vẫn chưa rời Hà Nội. Lịch trình công việc đã xong, nhưng anh không vội bay đi. Anh cứ lang thang khắp các con phố, ghé vào những tiệm sách cũ, những quán cà phê ven đường, như thể đang tìm lại điều gì đó đã bỏ quên.

Thật ra, anh chỉ đang đợi. Mà cũng có thể là hy vọng.

Chiều cuối cùng trước khi rời đi, anh quay lại “Mai & Thư…”. Cửa tiệm vẫn ấm ánh đèn vàng, tiếng nhạc Pháp xưa lặng lẽ vang lên. Nhưng hôm nay, Mai không đứng sau quầy.

Anh đi chậm rãi dọc theo những kệ sách, rồi dừng lại ở một góc nhỏ. Trên chiếc bàn gỗ là một cuốn sách để mở sẵn. Một mảnh giấy được gập đôi, đặt ngay trang giữa.

Hưng mở ra. Là nét chữ của Mai.

“Nếu một ngày anh quay lại, hãy ngồi xuống, đọc vài trang sách, rồi ngước lên.

Vì có thể em đang ở rất gần.”

Anh ngước lên.

Qua khung cửa kính mờ hơi nước, Mai đang đứng bên kia đường, tay cầm hai ly trà nóng. Cô bắt gặp ánh mắt anh, mỉm cười – cái cười nhẹ như cơn mưa Đà Lạt năm nào.

Hưng bước ra khỏi tiệm, không nói gì. Cũng không cần nói.

Họ ngồi bên nhau, trên băng ghế dài trước cửa tiệm. Trà vẫn còn nóng. Đường phố vẫn đông người. Và thời gian – lần này – như ngừng lại để lắng nghe hai trái tim đập chung một nhịp.

Không ai hỏi “sẽ ra sao?”.

Không ai hứa “mãi mãi bên nhau”.

Chỉ là: họ đã trưởng thành đủ để hiểu… yêu là lặng lẽ ở lại, khi không ai bắt buộc ai phải làm điều đó.

Câu chuyện của họ bắt đầu bằng những lá thư chưa gửi…Và kết thúc bằng một ánh nhìn không cần lời.

Bởi vì, có những tình yêu – chỉ cần đủ lặng, là sẽ mãi sâu.

© Hoàng Sâm – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Hãy Trân Trọng Những Phút Giây Hiện Tại | Radio Tâm Sự


Để lại một bình luận