Tôi 26 tuổi, kết hôn hơn 2 năm và hiện là mẹ của hai bé trai, một bé hơn 22 tháng, một bé hơn 6 tháng. Hai vợ chồng tôi đều là Gen Z, bằng tuổi nhau, yêu nhau 4 năm trước khi cưới. Ngày lên xe hoa, tôi từng tin rằng chỉ cần tình yêu là đủ. Nhưng càng bước sâu vào cuộc sống hôn nhân, tôi mới hiểu, tình yêu không thay thế được tiền bỉm sữa, càng không đủ để chống lại áp lực cơm áo gạo tiền ở thành phố đắt đỏ.
Các con tôi sinh sát nhau nên ai nhìn cũng tưởng sinh đôi. Hai năm sinh hai đứa, tôi chưa kịp thấm niềm vui lần đầu làm mẹ đã phải gồng mình chăm hai đứa con. Không chỉ vất vả, áp lực tài chính còn khiến chuyện làm mẹ trở thành gánh nặng mà tôi không dám thở dài.
Chồng tôi làm thiết kế đồ hoạ tại một công ty nhỏ, lương mỗi tháng khoảng 12 triệu đồng. Anh đều đặn đưa tôi 10 triệu, giữ lại 2 triệu đồng xăng xe. Tôi may mắn trúng tuyển vào một cơ quan nhà nước trước khi lấy chồng, lương cơ bản và phụ cấp hơn 7 triệu đồng. Hồi chưa sinh con, tôi làm thêm nên thu nhập cũng khá ổn, nhưng nay bận chăm hai đứa nhỏ nên chẳng làm được gì.
Mỗi tháng, tiền thuê nhà hết 5 triệu đồng. Tiền bỉm, sữa, đồ ăn dặm, thuốc men, điện nước, sinh hoạt… tất tật ngốn trọn thu nhập hai vợ chồng. Có tháng con ốm, một lần đi viện nhẹ nhàng cũng hết gần 3 triệu đồng. Tháng nào hai bé thay nhau sổ mũi, sốt mọc răng là coi như “đi tong” nửa tháng lương của tôi.
Nếu không có khoản tiết kiệm từ những năm tháng chăm chỉ trước đây có lẽ mẹ con tôi đã chẳng biết cầm cự bằng cách nào. May mắn là tôi nhờ được mẹ chồng lên chăm cháu nên giảm chi phí một chút.
Tôi từng nghĩ nuôi con tuy vất vả nhưng vợ chồng cùng cố gắng thì rồi cũng qua. Nhưng rồi dần dần, tôi kiệt quệ lại không phải vì chăm con mà vì sự an phận đến mức gây tuyệt vọng của chồng.

(Ảnh minh họa: AI)
Nói công bằng thì anh yêu vợ chiều con, không gia trưởng, đi làm về biết nấu cơm, tắm cho con, ru con ngủ. Nhưng thứ mà gia đình này thiếu nhất, cần nhất là tiền để nuôi con thì anh lại không cố gắng kiếm thêm. Dù thu nhập thấp, anh gần như không có bất kỳ tham vọng nào về sự nghiệp, bảo rằng công việc hiện tại ít tiền nhưng nhàn, không áp lực, có thời gian chơi với con. Anh cảm thấy mình đã tròn trách nhiệm khi tháng nào cũng đưa vợ phần lớn thu nhập của mình, còn mặc kệ chuyện chừng đó có đủ hay không, nếu thiếu thì lấy đâu bù đắp.
Tôi từng nhiều lần muốn nói chuyện nghiêm túc về tài chính gia đình nhưng chồng luôn gạt đi bằng thái độ dửng dưng: “Anh đưa em hết rồi, em tính sao thì tính”. Có lúc khó khăn quá, bố mẹ tôi gửi cho chục triệu để chống cháy, anh lại càng ỷ lại. Trong mắt chồng, tôi lúc nào cũng chỉ “mở miệng là tiền tiền”. Sự ỷ lại ấy khiến tôi nghẹt thở.
Tôi vẫn biết an phận, không bon chen là đặc điểm của đàn ông thế hệ mình, nhưng cứ nghĩ khi làm chồng, làm cha, trách nhiệm đè nặng lên vai thì họ sẽ phải thay đổi. Nhưng chồng tôi không như vậy. Anh yêu vợ, thương con nhưng tuyệt nhiên không có khái niệm phấn đấu để vợ con đỡ khổ. Anh xem việc đưa tiền mỗi tháng là hoàn thành nhiệm vụ, không cần áy náy gì vì “bản thân anh có om tiền tiêu cho anh đâu”. Chuyện tương lai gia đình như mua nhà, nuôi con học hành…, anh đều lười nghĩ đến, cứ tới đâu hay tới đó, miễn không phải cố gắng.
Tôi đã không ít lần nói rằng dù không đòi hỏi chồng phải giàu, phải kiếm tiền bằng mọi giá, nhưng tôi mong thấy ở anh sự nỗ lực, chủ động phải biết cuộc sống gia đình cần gì, thiếu gì chứ không phải kiểu đưa lương xong là phủi tay. Anh lảng tránh chủ đề tài chính để tự ru ngủ rằng mình đã hoàn thành trách nhiệm đóng góp, lảng tránh sự thật rằng gánh nặng thiếu thốn đè lên vai người vợ đang kiệt quệ vì sinh liên tiếp hai đứa con, vì stress túng thiếu.
Sống trong cảnh túng quẫn, tôi nhận ra chỉ yêu thôi không đủ. Tôi không thể dùng tình yêu của anh để trả tiền thuê nhà; cũng không thể bế con đi khám bệnh rồi nghĩ là chỉ cần chồng hiền là được.
Tôi mỗi ngày đều xoay xở, tìm việc làm thêm buổi tối nhưng công việc cơ quan đã chiếm phần lớn thời gian. Hai con nhỏ thì quấy, tôi vừa viết báo cáo, vừa bế con ngủ trên vai. Nhiều lúc nhìn đồng hồ đã 2h sáng, tôi bật khóc trong im lặng vì kiệt sức.
Tôi từng hỏi chồng có thể kiếm thêm việc gì không, hoặc chí ít tìm môi trường khác thu nhập tốt hơn, nhưng anh chỉ lắc đầu: “Anh không biết làm gì thêm”; rồi lại ôm con chơi, coi như câu chuyện kết thúc.
Đôi lúc tôi nghĩ đến chuyện về quê cho đỡ áp lực, nhưng tôi không chuyển được công tác về quê, trừ khi từ bỏ cơ quan nhà nước và xin việc từ đầu. Ở quê môi trường học tập cho các con không được như thành phố. Tôi mắc kẹt giữa hai lựa chọn mà cái nào cũng đầy rủi ro.
Tầm xa hồng ngoại 10m với công nghệ hống ngoại thông
minh.
Chống ngược sáng HDR
- Hỗ trợ đàm thoại 2 chiều
- Hỗ trợ các tính năng thông minh: phát hiện chuyển động,
phát hiện con người, phát hiện âm thanh bất thường, chế
độ riêng tu, Smart tracking.
Tích hợp còi báo động
- Hỗ trợ chức năng Soft-AP, kết nối trực tiếp wifi camera
không cần thông qua modem nhà mạng.
Tích hợp Wi-Fi(IEEE802.11b/g/n), LAN, CLOUD (Imou
Protect), ONVIF
- Hỗ trơ khe cắm thẻ nhớ Micro SD max 256GB
- Nguổn cấp: DC 5V1A, điện năng tiêu thụ - Chất liệu vỏ:
Plastic.
Đạt chứng nhận CE, FCC
Xuất xứ: Trung Quốc
⁃ Bảo hành: 24 tháng.
Trọn bộ sản phẩm bao gồm:
-1 x Camera
- 1 x Hướng dẫn Bắt đầu Nhanh
-1x Bộ đổi nguồn
-1x Cáp nguồn
-1x Bọt gắn
Hàng chính hãng imou bảo hành 2 năm toàn quốc
Camera imou A32EP 3MP
Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi vì thế mà căng thẳng từng đợt. Hai vợ chồng cãi nhau nhiều đến mức chỉ cần nhắc đến tiền là cùng im bặt. Tôi sợ cảm giác nhìn chồng mà như nhìn một người đi bên cạnh cuộc đời mình, không chia sẻ, không đồng hành.
Có hôm mệt quá, tôi tự hỏi nếu gia đình xảy ra biến cố gì, một mình tôi cố gắng thì gánh kiểu gì đây. Khi tôi than phiền về chồng, nhiều người bảo anh ấy tốt tính, biết làm việc nhà, đàn ông thế là hiếm rồi. Thế nhưng nhiều lúc tôi nghĩ, kể mà anh hư hơn, xấu tính hơn nhưng đưa cho tôi 30 triệu đồng/tháng thì chắc tôi hạnh phúc hơn nhiều.
Những ngày cuối tháng lương chưa về, ví chỉ còn vài chục nghìn đồng, tôi vẫn phải nghĩ xem làm sao để bữa cơm nhà có chất đạm. Những hôm ngay cả rau cũng tăng giá đắt như thịt, tôi thật sự ngẩn ngơ, chẳng lẽ đến rau cũng cắt nốt.
Nếu cứ “kéo cày” mãi mà không hy vọng có người gánh đỡ thế này, tôi nghĩ mình sẽ gục mất. Tôi đang thực sự cần lời khuyên từ mọi người, phải làm gì để có thể duy trì gia đình?

Theo VTC News
Nguồn Trang : https://tintuconline.com.vn/nuoi-2-con-o-ha-noi-chong-gop-10-trieu-dong-thang-bao-dua-het-luong-con-gi-5083301.html
Bài viết gợi ý
- Cú ‘bắt tay’ đáng kinh ngạc nhất lịch sử Thung lũng Silicon: Apple và Starlink?
Sau nhiều năm phớt lờ dịch vụ Starlink của Elon Musk, có vẻ như Apple đang đứng trước một ngã rẽ quan trọng: hoặc tiếp tục với nhà cung cấp hiện tại Globalstar, hoặc buộc phải “bắt tay” với Musk nếu muốn biến tham vọng kết nối vệ tinh trên iPhone thành công thực sự. Apple buộc phải “bắt tay” với Musk n...
- 3 mẫu phụ nữ giúp phong thủy gia đình hưng thịnh, đàn ông nào cũng muốn lấy làm vợ
- Người Việt tìm kiếm gì nhiều nhất trên Google năm 2025?
- Điện thoại bền bỉ, kháng nước giá cực tốt tại TGDĐ, hỗ trợ trả chậm 0%, trả trước từ 0đ
- Món ăn cứu đói từ thời bao cấp nay thành đặc sản cực hiếm ở Hà Nội: Khắp Thủ đô chỉ còn đúng 1 quán bán suốt hơn 20 năm
- Cây lưỡi hổ hút tài lộc nhưng đại kỵ với người thuộc 2 mệnh này
- Vingroup công bố trụ cột hoạt động mới: Văn hoá
- [Truyện Ngắn Tình Yêu] - Anh ơi, em cần một điểm tựa!

