blogradio.vn – Người ta thường nói, sau một lần tan vỡ, con gái sẽ biết cách từ chối tình yêu tiếp theo. Tôi không cười vì sự ngây thơ ấy, mà cười vì chính mình đã quá “già”. Đến một độ tuổi nào đó, tình yêu có cũng được, không có cũng chẳng sao. Có duyên thì gặp, không cưỡng cầu.

***

Tôi từng đọc được trong kinh phật thế này: giai đoạn con người tiếp xúc với tình yêu là khi đó mọi thứ trở nên phức tạp nhất, hạnh phúc có, khổ đau có.

Chúng ta thực sự phải công nhận điều đó chẳng hề sai đúng không? Khi những bộ phim huyền huyễn về đạo trời, muốn được thăng cấp tiên nhân phải xuống trần gian lịch kiếp, cái gọi là lịch kiếp là phải trải qua những nỗi khổ của con người. Khi trải qua rồi, họ về lại nơi tu tiên thì chẳng còn kí ức nào ở phàm trần mà họ còn nhớ nữa. Vì có một loại thuốc khiến họ có thể quên đi, nói thế thì sức chịu đựng của thần tiên cũng chẳng bằng con người. Ít ra thì chúng ta can đảm hơn họ vì chấp nhận sống với nỗi đau khổ đó mà không hề quên đi.

Nói vui thế thôi, chứ nếu chúng ta có loại thuốc đó thì ai lại muốn ôm nỗi đau đó sống đến cuối đời chứ. Thật ra, ta chấp nhận nó vì ta biết thế gian này chẳng tồn tại liều thuốc ấy, càng không có lựa chọn quên đi. Nếu là con người thì “ái tình” là điều chúng ta chẳng thể tránh được, bắt buộc phải trải qua. Có lẽ, ít nhất trong lòng mỗi người sẽ có một bóng hình mà chúng ta ước rằng mình chưa từng gặp gỡ họ. Vì họ mang đến hạnh phúc, nụ cười, cảm giác yêu thương, gọi là tình yêu.

Tinh Yeu %E2%80%93 Chat Doc Vi Ai

Tuy nhiên, hàng ngàn sự hạnh phúc lại chẳng xoa dịu hàng vạn nỗi đau do chính tình yêu mang đến. Nếu có thể miêu tả “tình yêu” của kiếp người bằng những ngôn từ nào, chắn chắn nó được gọi là “chất độc vị ái”. Là chất độc xâm nhập vào chính chúng ta khi nào cũng chẳng hay biết, nhưng khi biết đã quá muộn màng để thoát ra. Một cô gái bình thường chẳng thấy chăm sóc sắc đẹp, không hay chăm chút từng món đồ trên người, lúc nào cũng bình thản, nụ cười ít khi trên môi nhưng bỗng một ngày bạn nhìn thấy mặt cô ấy rực rỡ, hồng hào, nụ cười mang trên môi. Sự rực rỡ ấy chính là biểu hiện rõ nhất của tình yêu, thật ra “chất độc vị ái” có thuốc giải. Bạn đoán được thuốc giải đó ở đâu có bán không? Là chính mình tự tạo ra, chứ trên đời này sẽ không có một loại thuốc giải nào cho tình yêu.

Người ta thường nói, sau một lần tan vỡ, con gái sẽ biết cách từ chối tình yêu tiếp theo. Tôi không cười vì sự ngây thơ ấy, mà cười vì chính mình đã quá “già”. Đến một độ tuổi nào đó, tình yêu có cũng được, không có cũng chẳng sao. Có duyên thì gặp, không cưỡng cầu.

“Yêu đủ” – thực ra là một cụm từ không tồn tại. Thế nào là đủ? Không phải một trăm mới đủ; đôi khi chỉ một thôi cũng đã quá đủ. Còn “yêu thiếu” lại càng vô nghĩa. Tình yêu vốn chẳng bao giờ thiếu, vì bạn đã cho đi tất cả. Yêu đến mức đánh mất bản thân thì làm gì còn thiếu, nhưng nó vẫn không gọi là đủ.

Tình yêu, suy cho cùng, luôn phức tạp và khó nắm bắt. Nó chẳng có định lý nào, cũng không có biện pháp nào để giải quyết. Tôi không dám nhận mình là người yêu nhiều, càng không dám nói có kinh nghiệm, và chắc chắn chẳng phải chuyên gia tư vấn. Tôi chỉ là một kẻ ôm lấy những nỗi đau mà tình yêu để lại, rồi lặng lẽ đợi chờ thời gian đến mang đi.

Có bao giờ bạn tự hỏi, điều gì sẽ còn lại sau tất cả những yêu thương và tổn thương?

Với tôi, đó chỉ là… sự dịu dàng.

Tôi gặp anh trong một ngày mưa nặng hạt, gió gào thét như muốn cuốn cả thế giới đi mất. Tay anh cầm ô, lặng lẽ bước đến bên tôi. Giữa bão giông, dáng anh bình thản đến lạ. Chiếc ô ấy che hết mọi nỗi gió mưa, để tôi nhận ra: vẫn có nơi có nắng, có sự ấm áp, và cả cầu vồng.Nhưng khi ấy, tôi chẳng có gì để trao cho anh. Không tình cảm, không niềm tin, chẳng còn hy vọng. Tôi chỉ còn lại một sợi tơ dịu dàng mỏng manh.

Có lần, anh hỏi tôi: “Nếu sự dịu dàng cuối cùng em dành cho anh không còn nữa, em sẽ thế nào?” Tôi chỉ ôm anh thật chặt, im lặng.

Hôm nay, tôi đi ngang qua những nơi từng gắn liền với chúng tôi – con phố, công viên, quán ăn, tiệm trà… Tất cả đều chứng kiến tôi trưởng thành và yêu anh. Nhưng từ nay, tôi sẽ không quay lại nữa. Tôi sợ vạn vật sẽ khẽ hỏi: “Anh ấy đâu rồi? Sao không dẫn đến nữa, để chúng tôi còn được thấy nụ cười và ánh mắt chỉ dành cho một mình anh?” Đến cả cây cối cũng từng nhìn thấy tình yêu tôi đã trao – sự che chở mong manh bằng sợi tơ dịu dàng cuối cùng. Chỉ tiếc, người lại chẳng trân trọng điều đó.

Đó là câu trả lời tôi dành cho anh. Tôi sẽ ôm lấy nỗi đau, rồi chờ thời gian đến mang đi. Còn những hạnh phúc, tôi sẽ giữ lại… cho đến khi bộ nhớ không còn chỗ để lưu trữ nữa.

“Sau tất cả, tình yêu để lại cho tôi không phải là đủ hay thiếu, mà chỉ là sự dịu dàng – mong manh nhưng vĩnh viễn.”

© Cái Linh – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Em Không Muốn Làm Người Thứ Ba | Blog Radio


Để lại một bình luận